
iêu Lạc!” Mục Liễu Nhứ nhìn thấy tôi lập tức khóc òa lên, vẻ mặt sợ hãi, nắm tay tôi, không ngừng run rẩy.
Tôi siết chặt tay cô ấy, mấp máy môi muốn nói nhưng không thể phát ra âm thanh được, tầm mắt đã bị máu me và đám sâu phủ kín!
Thảo Hồ giao hòm thuốc cho quản gia đang đứng bên cạnh giường, mở nắp hòm thuốc ra lấy một cái bình nhỏ, đổ năm viên thuốc nuốt vào rồi đặt cái bình trở về vị trí cũ. Sau đó anh ta lại lấy một cái bình khác, đi tới chỗ năm thùng nước nóng, đổ chút bột thuốc màu trắng vào đó rồi cũng để bình về vị trí cũ. Xong xuôi anh ta mới lấy tảng đá lớn đặt trên ngực Liệt Minh Dã xuống. Tảng đá vừa được nhấc lên, Liệt Minh Dã lập tức nôn ra một ngụm máu đen mang theo một đám sâu! Thảo Hồ nghiêng người né được, nhanh chóng lấy cán dao đập vào gáy Liệt Minh Dã cho cậu ta bất tỉnh. Tiếp đó anh ta nhanh chóng cởi quần áo trên người cậu ta, ôm cậu ta ra khỏi phòng, bỏ hắn vào cái thùng gỗ thứ nhất.
Thuốc bột lập tức có phản ứng với cơ thể cùa Liệt Minh Dã, chỉ thấy làn khói trắng giống như sương mù bốc lên ngùn ngùn, bao phủ hoàn toàn cơ thể cậu ta. Mọi người sợ hãi nhìn cảnh tượng kỳ lạ này, tôi và Mục Liễu Nhứ càng nắm tay nhau chặt hơn.
Ước chừng khoảng năm phút, làn khói trắng dần dần biến mất, lộ ra cơ thể Liệt Minh Dã, màu đen trên da thịt đã mờ hơn một chút.
“Rất tốt!” Thảo Hồ lẩm bẩm, tiến lên ôm Liệt Minh Dã chuyển tới cái thùng thứ hai, lúc này cũng xảy ra hiện tượng giống lần thứ nhất.
Tôi buông tay Mục Liễu Nhứ ra tiến lên mấy bước, đứng bên cái thùng thứ nhất nhìn vào bên trong…. Không nhìn thì thôi, vừa thấy tôi liền biến sắc, hét lên sau đó quay mặt chạy về một góc nôn mửa. Trong cái thùng ấy nổi lềnh phềnh chi chít một đám sâu đen như mực, bọn chúng nằm ngửa bụng lên, hiển nhiên tất cả đều đã chết hết rồi!
“A!!!” Tiếng thét thứ hai phát ra từ Mục Liễu Nhứ, cô ấy cũng chạy đến bên cạnh tôi nôn mửa, hẳn cũng bị đàn sâu đông nghìn nghịt ấy dọa rồi!
Sau đó, lại xuất hiện rất nhiều tiếng thét và tiếng nôn mửa, hẳn là do có nhiều người cũng đã chạy đến xem những thứ kinh khủng trong chiếc thùng ấy!
Tôi không thể tin được trên đời này lại có chuyện tàn nhẫn đến như vậy, chỉ ngâm thùng đầu tiên mà đã ép từ trong cơ thể Liệt Minh Dã ra nhiều sâu như vậy. Thảo Hồ dặn quản gia chuẩn bị mười thùng, vậy sẽ ép ra bao nhiêu sâu đây? Tôi không thể tin được, trong dạ dày lại nhộn nhạo.
Thời gian trôi qua, mười thùng nước cũng đã được chẩn bị đầy đủ, tiếp tục đổ thuốc vào, Thảo Hồ ôm Liệt Minh Dã đổi hết thùng này đến thùng khác. Những thùng đã ngâm anh ta không bảo đổ, mà vẫn để nguyên đó. Màu sắc da thị Liệt Minh Dã từ xanh đen cũng đã trở lại bình thường, nước trong thùng cũng trở nên nhạt dần, mà đám sâu kia cũng ít dần. Sau hai nén hương, khi chuyển Liệt Minh Dã qua hết mười thùng nước, Thảo Hồ mới ôm cậu ta ra, nói với người làm đứng gần đó, “Ta cần một chỗ sạch sẽ để chữa trị cho Phó Soái!”
Nghe vậy, tôi vội nói, “Đi vào phòng tôi!” Nói xong, tôi nhanh chóng dẫn đường, lúc đi qua thùng gỗ thứ mười tôi liếc nhìn vào, nước trong thùng sạch sẽ như mới vậy.
Thảo Hồ đặt Liệt Minh Dã lên giường của tôi, cầm lấy hòm thuốc quản gia đưa cho, lấy ra ba viên thuốc màu xanh lá cây bỏ vào miệng Liệt Minh Dã. Sau khi lau mồ hôi trên trán cậu ta, Thảo Hồ dùng hai cây châm bạc đâm vào đỉnh đầu và nhân trung của Liệt Minh Dã. Châm xong anh ta cầm một cái khăn che miệng Liệt Minh Dã lại. Chưa đến mười giây, Liệt Minh Dã nôn ra một ngụm máu. Máu này không còn đen nhánh nữa mà đã trở lại bình thường, cũng không có sâu trong đó! Nhìn vũng máu trên chiếc khăn vải, vẻ mặt căng thẳng của Thảo Hồ cuối cùng cũng giãn ra, vứt cái khăn vải đi, rút ngân châm rồi lấy một lọ cao trong suốt bôi lên toàn thân Liệt Minh Dã. Bôi xong anh ta lại bắt mạch lần nữa, làm xong tất cả mới thả lòng thở ra một hơi, “Phù….”
Thấy thế, tôi vội hỏi, “Tình huống thế nào rồi?”
“Không sao, thật may là quản gia thông báo kịp thời, nếu không tính mạng Phó soái sợ là không giữ được.” Anh ta lấy tay áo lau mồ hôi, lau không biết bao nhiêu lần.
Nghe vậy, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như mình vừa trở về từ địa ngục vậy. Thân thể tôi lảo đảo, hai chân mềm nhũn suýt ngã. Đôi môi tôi lúc khép lúc mở, vừa muốn khóc vừa muốn cười, nước mắt cứ như vậy trào ra. Liệt Minh Dã không sao! Cậu ta không sao!
Mục Liễu Nhứ cũng vui mừng mà khóc, ôm tôi vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi. Quản gia nghẹn ngào, vừa lau nước mắt ở khóe mắt vừa nở nụ cười mừng rõ.
“Tại sao thiếu gia lại nôn ra nhiều sâu như thế?” Tôi run rẩy hỏi.
Thảo Hồ rửa mặt, rửa tay sạch sẽ, nha hoàn bưng chậu rửa lui ra, đem tin mừng Liệt Minh Dã thoát khỏi nguy hiểm báo cho mọi người.
“Con sâu đen như mực này tên Phạn Trùng, là một loại độc vật cực mạnh chỉ có ở Tây Vực. Loại độc này thật sự rất thần kỳ, sau khi ký sinh trong cơ thể người nửa tháng mới phát tác. Tất cả sâu kí sinh trong cơ thể đồng loạt gặm cắn, độc tính bộc phát sẽ làm cho con người ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị đốt cháy, người bị trúng độc sẽ không ngừng nôn ra máu, cho đến khi hết sạch máu trong