Insane
Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh

Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324242

Bình chọn: 8.00/10/424 lượt.

em lại có việc để làm, quét dọn nhà bếp thôi”.

Anh thay quần áo, cùng tôi quỳ xuống đất giải quyết hiện trường. Chúng tôi làm lau chùi suốt hai tiếng đồng hồ, mới dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp.

Cả ngày tôi chưa nhét thứ gì vào bụng, đói đến mức da bụng dính chặt vào lưng từ lâu, bụng không ngừng kêu ùng ục. Do động tĩnh quá lớn, đến Tôn Gia Ngộ cũng nghe thấy. Anh quay lưng về phía tôi cười khùng khục, sau đó anh giật tấm rẻ lau trong tay tôi: “Để đó đi, khi nào về rồi tính sau, chúng ta ra ngoài ăn cơm”.

Nhìn đồng hồ đã bảy giờ tối, tôi do dự đáp: “Ngày mai tôi còn phải lên lớp, anh hãy đưa tôi về nhà”.

Tôn Gia Ngộ kéo tay tôi ra ngoài: “Tôi vừa nghĩ đến một nơi, chắc chắn em sẽ thích. Mau đi thôi, tôi cũng đói sắp phát điên lên rồi”.

Bánh xe ma sát trên lớp băng đông cứng, Tôn Gia Ngộ lái xe về phía ngoại ô Odessa. Bên ngoài trời tối om, chỉ nhìn thấy tuyết bay trắng xóa ở đầu mũi ô tô, nơi có đèn pha chiếu sáng.

Không hiểu tại sao tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi, linh tính báo cho tôi biết sắp xảy ra chuyện gì đó. Tôi không nhịn được hỏi Tôn Gia Ngộ: “Chúng ta đi đâu đây?”

“Đem em đi bán!”. Gương mặt anh không có bất cứ biển hiện nào, anh giơ ngón tay lạnh buốt vuốt ve cổ tôi. Biết rõ là anh nói đùa nhưng tôi vẫn nổi da gà.

Ô tô dừng trước một ngôi biệt thự nhỏ ở vùng quê. Tôn Gia Ngộ xuống xe bấm chuông. Một bà lão người bản xứ mở cửa đón chúng tôi.

Tôn Gia Ngộ quay đầu gọi tôi: “Triệu Mai, lại đây!”

Tôi chầm chậm bước tới, anh nắm tay tôi giới thiệu với bà lão: “Nina, đây là bạn cháu”.

Bà lão mỉm cười gật đầu với và đưa chúng tôi vào trong nhà. Tôi chú ý thấy cơ thể bà gần như nghiêng về một bên, một chân dường như không thể điều khiển, khiến bà đi lại rất khó khăn. Nhưng bà vẫn cố giữ tư thế thẳng lưng.

Tôi dùng lực bóp tay Tôn Gia Ngộ. “Thảm họa nguyên tử Chernobyl”. Anh nói nhỏ bằng tiếng Trung.

Tôi từng có ấn tượng sâu sắc khi xem ảnh về vụ tai nạn hạt nhân trầm trọng nhất trong lịch sử năng lượng hạt nhân. Không ngờ mấy chục năm sau, tôi có thể gặp người bị hại của vụ thảm họa đó.

Bên trong ngôi biệt thự gần như trống không, chỉ bày vài thứ đồ gia dụng đơn giản. Trần nhà hình như có gió lạnh thổi qua, nhiệt độ trong phòng và bên ngoài gần như nhau.

Bà lão nói vài câu với Tôn Gia Ngộ, tôi chỉ nghe hiểu vài từ bữa tối, nhà bếp gì đó.

“Chúng ta xuống bếp, ở đó ấm áp hơn phòng khách”. Anh dịch cho tôi nghe.

Bữa tối rất đơn giản, chỉ có một nồi canh đặc, ít khoai tây nghiền và túi thịt Song Hối của Trung Quốc mà Tôn Gia Ngộ đem đến.

(Song Hối là nhãn hiệu đồ ăn nhanh làm bằng thịt như xúc xích nổi tiếng Trung Quốc)

.

Tôi rơi vào tình trạng bụng đói quá độ nên ngồi ngây người trước bàn ăn, trong lòng thắc mắc không biết Tôn Gia Ngộ đưa tôi tới đây nhằm mục đích gì.

Anh gắp một miếng trắng trắng vào đĩa của tôi. Tôi hỏi bằng giọng nghi hoặc: “Đây là gì vậy? Đậu phụ?”

“Em nếm thử đi, món ăn nổi tiếng của Ukraine đấy”. Tôn Gia Ngộ mỉm cười, tôi cảm thấy nụ cười của anh không có ý tốt.

Tôi cắn một miếng, mùi vị cũng được, chỉ là cảm giác hơi là lạ. Tôi do dự một giây rồi lại cắn tiếp miếng nữa.

“Ngon không?”. Anh cười ngoác miệng.

Tôi gật đầu: “Rốt cuộc là món gì vậy?”

“Mỡ lợn”.

“Gì cơ?”

“Mỡ lợn ủ muối”. Tôn Gia Ngộ nở nụ cười đắc ý.

Tôi ôm miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn sạch sẽ. Từ nhỏ đến lớn tôi không kén ăn nhưng có tật không động đến thịt mỡ ngoài nhân sủi cảo đã được xay nhỏ.

“Anh đúng là đồ chẳng ra gì?” Tôi tức giận đến mức chỉ hận là không thể đào hố chôn anh.

“Lại mắng người rồi”. Tôn Gia Ngộ vỗ lưng tôi, miệng vẫn còn lải nhải: “Chẳng phải em yêu cầu sao, thịt lợn và rau bắp cải, chúng ta chẳng thiếu một thứ gì”.

“Biến đi”. Tôi vẫn chưa hết tức giận.

“Cô bé không sao đấy chứ”. Trong gương xuất hiện hình ảnh bà lão với nụ cười hiền hậu: “Nếu không sao thì mời tới thư phòng uống tách cà phê”.

Bà lão nói tiếng Nga chậm rãi và rõ ràng, cuối cùng tôi cũng nghe hiểu câu này.

Vừa vào thư phòng, tôi lập tức ngây người như lạc vào giấc mộng. Hóa ra nơi này là một thế giới hoàn toàn khác.

Bốn bức tường quanh căn phòng đều là giá sách, sách trên giá đều được phân loại và sắp xếp ngay hàng thẳng lối. Tôi đảo mắt quan sát một vòng, trên giá là tuyển tập piano, đĩa hát nhựa cổ xưa và nhạc phổ ca kịch. Cả căn phòng giống như một thư viện âm nhạc cổ điển, một góc tường đặt một chiếc piano cũ kỹ, nắp đàn đang mở, các phím đàn màu trắng đã chuyển sang màu ngà ngà. Bức tường phía trên cây đàn treo nhiều khung ảnh. Nhân vật chính trong những tấm ảnh chỉ có một người, một thiếu nữ người Nga xinh đẹp. Bối cảnh đằng sau là sân khấu, kịch viện, piano, hoa tươi…

Trên một tấm ảnh lớn nhất, một người đàn ông trung niên khoác vai thiếu nữ, cả hai có gương mặt từa tựa nhau. Tôi lén đưa mắt nhìn bà lão. Gương mặt bà đầy nếp nhăn, thật sự nhìn không ra bà và cô thiếu nữ trên các bức ảnh có đặc điểm chung nào.

Bà lão ra hiệu tôi ngồi xuống và cất giọng ôn hòa: “Mai, cháu tên là Mai đúng không? Tại sao cháu lại tới Odessa?”

Tại sao ư? Bởi vì nơi này giá cả không đắt đỏ, visa cũng dễ xin.

Tấ