Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh

Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325001

Bình chọn: 10.00/10/500 lượt.

hông bao giờ quay trở lại nơi đây.

Người duy nhất ra sân bay tiễn tôi là Khâu Vĩ. Tôi mỉm cười chào tạm biệt anh ở cửa kiểm tra.

“Triệu Mai, cô đừng hận cậu ấy…”. Khâu Vĩ nhìn tôi.

Tôi cắt lời anh, cố gắng nở nụ cười nhẹ nhõm: “Anh Khâu, nếu anh về Bắc Kinh, nhớ gọi điện cho em, em sẽ mời anh ăn cơm”.

Chiếc máy bay Boeing 747 cuối cùng cũng lăn bánh trên đường băng và lao vút lên bầu trời xanh lam. Từ trên cửa sổ máy bay nhìn xuống, bên dưới là đồng bằng Ukraine rộng lớn và biển Đen cuộn sóng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Hôm đó là ngày hai mươi tư tháng tám, đồng bằng Ukraine đẹp đẽ đã bước vào đầu thu. Nhưng tôi không còn cơ hội đi dưới ánh nắng ấm áp của mùa thu, đằng sau là con đường dọc bờ biển đầy lá vàng rơi, trước mặt là rừng cây sơn tra đỏ rực đẹp như một bức họa.

Tôi giơ tay lên cửa sổ vẫy chào.

Tạm biệt Odessa!

Tạm biệt Ukraine!

VĨ THANH

Vào buổi chiều một năm rưỡi sau đó, tôi tình cờ phát hiện một lời nhắn gửi trên BBS của trường năm tháng trước đó. Tiêu đề là hàng chữ màu đen khá lớn: “Bất chấp tất cả tìm kiếm du học sinh Trung Quốc Triệu Mai”.

Tôi mở tin nhắn, nội dung rất đơn giản, chỉ nói tôi hoặc người quen biết tôi sau khi đọc tin này hãy lập tức liên hệ. Bên dưới có địa chỉ email và số điện thoại. Hàng cuối cùng đề tên người gửi là Trình Duệ Mẫn.

Tôi nhớ cái tên này, hai năm trước ở sân bay quốc tế Bắc Kinh, người có nụ cười dịu dàng để lại ấn tượng sâu sắc cho tôi.

Tôi ngẩn người nhìn tin nhắn hồi lâu, mới nhớ ra thời gian qua tôi ở Hy Lạp nên không đọc được tên nhắn. Một điều kỳ lạ là tại sao không có bạn học nào báo cho tôi biết? Băn khoăn một lúc tôi mới nghĩ ra, kể từ ngày đầu tiên đăng ký nhập học ở trường đại học âm nhạc Vienna, tôi đều dùng tên tiếng Anh là “May”, còn tên ở trong tin nhắn là “Mei”. Có lẽ những người đọc tin nhắn này cũng không nghĩ đó là tôi.

Tôi nhanh chóng đóng tin nhắn lại, dự định quên đi vụ này. Tôi không muốn nhớ tới hoặc dính dáng đến những chuyện trước kia.

Thế nhưng nhiều tiếng đồng hồ sau đó, bất luận tôi làm gì, dù tôi đọc sách hay tập đàn, trong đầu tôi luôn hiện ra bốn chữ rất nặng nề: Bất chấp tất cả.

Tôi do dự hồi lâu, cuối cùng cũng mở máy vi tính và gửi email cho Trình Duệ Mẫn theo địa chỉ ở trên tin nhắn.

Anh trả lời nhanh hơn tôi tưởng tưởng. Ngày hôm sau tôi nhận được email của anh, nhưng bên trong không có bất cứ nội dung nào mà chỉ có đường dẫn tới một trang web.

Tôi click vào, đó là một trang cá nhân trên Chinaren. Trong lúc tôi không hề chuẩn bị tinh thần, đập vào mắt tôi là tấm ảnh đen trắng của Tôn Gia Ngộ và hàng chữ thông báo anh đã qua đời từ năm tháng trước vì căn bệnh ung thư dạ dày.

Tin tức cho biết: Tôn Gia Ngộ phát hiện ra bệnh tình từ trước khi rời khỏi Ukraine, sau khi về nước lập tức tiến hành phẫu thuật, nhưng khoang bụng của anh chỉ mở ra hai mươi phút rồi được khâu lại, bởi vì việc cắt bỏ ổ bệnh đã trở nên vô nghĩa, Tôn Gia Ngộ đã bỏ lỡ thời cơ chữa trị tốt nhất.

Người gửi tin là Trình Duệ Mẫn.

Cuối cùng anh tổng kết: Chuyện đau khổ nhất trên thế gian này chính là bạn chỉ biết khoanh tay đứng nhìn bạn bè hoặc người thân của bạn ngày ngày héo tàn ngay trước mặt bạn mà bạn bó tay không thể làm gì. Vết thương lòng đó có lẽ cả đời cũng không thể lành lại.

Ở tin nhắn tiếp theo xuất hiện những tấm ảnh cũ từ mười năm trước.

Trên những tấm ảnh đứng hoặc ngồi chụp cùng bạn bè, Tôn Gia Ngộ thời niên thiếu không có gì nổi bật. Anh giống như các bạn học khác, có ánh mắt trong trẻo, nụ cười hồn nhiên, lộ rõ vẻ rạng ngời của tuổi thanh xuân.

Tôi hóa đá trước màn hình máy vi tính, mười đầu ngón tay bất động, tầm nhìn trở nên mờ dần. Những hồi ức cũ tôi tưởng đã quên đi lại hiện về sống động trước mắt tôi. Có lẽ chúng chưa bao giờ rời khỏi tôi mà chỉ ẩn dấu ở một góc tăm tối nào đó, khi được đánh thức chúng lập tức hiện thân.

Tôi giơ tay định sờ lên mặt anh như trước kia nhưng ngón tay chỉ chạm vào màn hình lạnh toát. Anh không hề có cảm giác, cứ nhìn tôi mỉm cười, nụ cười vẫn cuốn hút như ngày nào.

Tôi nhớ đến lần anh bị ngã và bị tôi ép đi bệnh viện kiểm tra toàn thân, nhớ đến chuyện anh cuối cùng buông xuôi và đoạt tuyệt với tôi. Trong thời gian đó anh có không ít dấu hiệu bất thường, nhưng tôi không hề để ý.

Trong lúc vẫn chưa định thần tôi bấm số điện thoại của Trình Duệ Mẫn. Sau khi nghe tôi nói tên, anh chỉ “à” một tiếng rồi trầm mặc hồi lâu.

Mặc dù cách tới sáu nghìn cây số nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dài của anh: “Lúc đó anh ra sức tìm em…anh đã đăng thông báo tìm người ở đại học âm nhạc Vienna lần học viện âm nhạc Graz, bây giờ em mới nhận được, nhưng đã quá muộn…quá muộn rồi”.

Cuối cùng điện thoại tuột khỏi tay tôi, rơi xuống tấm thảm không phát ra một tiếng động.

Một tuần sau tôi nhận được bưu kiện từ Trung Quốc gửi sang. Trong bưu kiện là quyển “Kinh thánh” quen thuộc của Nina và một bức thư ngắn Trình Duệ Mẫn gửi cho tôi. Bức thư nói Tôn Gia Ngộ luôn mang theo quyển sách ở bên mình trong những ngày tháng cuối cùng, cho đến khi anh qua đời.

Tôi chậm rãi mở quyển sách, tấm bìa d


The Soda Pop