
y Vu Sính Đình, cô càng giãy ra thì anh lại càng nắm chặt hơn.
Liêu Hải Lâm bước tới, lạnh lùng trừng mắt nhìn Vu Sính Đình, thấy có Phùng Mộ Huân bên cạnh nên chỉ mắng nhiếc vài câu tượng trưng: “Trước đám cưới còn chơi trò đi trốn, bây giờ cũng biết đường về cơ đấy, có giỏi thì đi luôn đừng về đi!”
Vu Sính Đình làm như không nghe thấy, chỉ cúi đầu cười lạnh.
Phùng Mộ Huân thấy Liêu Hải Lâm cũng chỉ vì bận tâm đến thể diện của anh nên liền giải thích: “Mẹ, Sính Đình giận con nên mới nhất thời nổi nóng, tại vì ngày kia là kết hôn rồi, con định sau đó sẽ ở nhà với cô ấy mấy ngày nhưng dạo này bận quá nên không có thời gian đến thăm cô ấy.”
Thấy con rể đang nói đỡ con gái, Liêu Hải Lâm cũng thôi, “Hôm nay có Mộ Huân ở đây, mẹ không thèm nói con nữa. Điểm Điểm, con bớt ngang bướng đi, chuyện gì cũng chỉ là do cái tính mà ra. Con xem, việc gì Mộ Huân cũng lo hộ con, con còn cái gì bất mãn nữa nào?”
Vu Sính Đình liếc mắt nhìn Liêu Hải Lâm và Vu Hàn Sinh, lạnh mặt đi đến ngồi xuống ghế, hoàn toàn không để ý đến thái độ của bố mẹ. Bởi cô biết, lúc này cô có nói gì, làm gì, cũng đều là cô sai.
Vu Hàn Sinh lại gần vỗ vai vợ, nói chen vào: “Được rồi được rồi, chẳng phải Mộ Huân đã đưa nó về rồi hay sao, tóm lại về là tốt rồi. Nó cũng chỉ giở tính ương bướng chút thôi chứ có đi đâu xa đâu.”
Phùng Mộ Huân ở lại một lát, Liêu Hải Lâm cố ý giữ anh lại ăn trưa.
Giữa trưa, Liêu Hải Lâm kêu cô giúp việc dọn đồ ăn lên. Trong bữa cơm, Phùng Mộ Huân cười nói vui vẻ với hai ông bà, thỉnh thoảng Liêu Hải Lâm nhắc đến Vu Sính Đình, cô cũng chỉ đáp cho qua chuyện chứ không nói năng gì nhiều. Đến lúc cơm nước xong xuôi, mà cô vẫn không liếc mắt nhìn Phùng Mộ Huân lấy một cái.
Sau khi ăn xong, Phùng Mộ Huân bàn chuyện công việc một chút với Vu Hàn Sinh, Vu Sính Đình mặt mày không một chút biểu cảm, hờ hững bưng đĩa hoa quả ra.
Công ty của Vu Hàn Sinh mới nhận một hạng mục lớn, hiện đang trong quá trình thực hiện. Nghe nói, Phùng Mộ Huân cũng móc nối với bạn bè, giúp được không ít việc. “Khu Tây có một hạng mục, Phùng Nghị lấy được rồi?” Ý của Vu Hàn Sinh là muốn hỏi anh, chuyện ông nhờ vả đã ổn thỏa hay chưa.
Phùng Mộ Huân gật đầu, sau đó liền nói: “Bố, phía Khúc Văn Thanh đã thông qua rồi.”
Lúc này Vu Hàn Sinh mới cười, “Cũng nhờ có bạn con hỗ trợ.”
Phùng Mộ Huân cười nói: “Người một nhà cần gì phải khách sáo ạ.”
Nghe bố và Phùng Mộ Huân trò chuyện vui vẻ, Vu Sính Đình cảm thấy mình như một người dư thừa. Người nhà đều thích Phùng Mộ Huân, không cho phép cô được phản kháng, thậm chí biến sự bài xích của cô thành một thói xấu vô cùng.
Bàn hết việc với Vu Hàn Sinh, Phùng Mộ Huân đứng dậy chuẩn bị về thì Vu Sính Đình vội gọi lại: “Phùng Mộ Huân, anh theo em lên tầng, em có chuyện muốn nói với anh.”
Hai người cùng nhau vào phòng ngủ, Vu Sính Đình đã tỉnh táo hơn, vừa vào cô liền tiện tay đóng cửa, nhìn Phùng Mộ Huân và nói: “Phùng Mộ Huân, chúng ta nói chuyện được không?” Cô biết Phùng Mộ Huân sẽ không nghe theo ý kiến của cô, nhưng cô vẫn muốn thử.
Lúc này, Phùng Mộ Huân xoay người lại, ánh mắt thâm trầm nhìn cô. Cô cúi thấp đầu, cố mềm giọng: “Hôm nay em hơi kích động nên hơi quá đáng với anh, anh đừng để bụng.”
Nói xong, Vu Sính Đình lại đưa mắt nhìn dấu răng trên cánh tay Phùng Mộ Huân. Anh mặc bộ quân phục sẫm màu, làn da màu mạch nha, có điều, trên cánh tay phải chằng chịt vết tím, còn rơm rớm máu, đó là toàn bộ kiệt tác do cô cào cấu anh vào sáng hôm nay.
Phùng Mộ Huân không có vẻ dễ chịu bởi câu nói này của cô, bởi vì dường như anh đã liệu trước được ý tiếp theo của cô: “Nếu như là để hủy đám cưới thì quên đi. Hai chúng ta đã đăng kí rồi, đó cũng chỉ là nghi thức mà thôi.”
Vu Sính Đình nói chen vào luôn: “Phùng Mộ Huân, anh có thể đứng trên lập trường của tôi mà suy nghĩ một chút không?”
Phùng Mộ Huân cố kiềm chế cơn tức giận, ghì cô vào cánh cửa, trong mắt lóe lên vẻ hung hăng nhưng giọng nói vẫn điềm đạm: “Điểm Điểm, lấy anh khiến em ấm ức thế sao?” Lúc nói lời này, dường như anh đang nhẫn nhịn điều gì đó, giọng nói khó nén được nỗi chua xót. Cảm giác cô run rẩy trong lòng mình, anh thoáng buông lỏng cánh tay.
Vu Sính Đình dứt khoát nghiêng đầu không nhìn anh, cô sợ đối mặt với anh, “Phùng Mộ Huân, không ai muốn bị ép buộc cả. Mọi việc anh làm đều là đang ép buộc tôi. Anh khiến tôi không có đường lui. Tôi biết tôi không thể thuyết phục được anh, nhưng tôi thật sự hy vọng anh vì tôi mà suy nghĩ một chút.”
Phùng Mộ Huân buông cô ra, thái độ kiên quyết: “Điểm Điểm, anh làm việc gì cũng có nguyên tắc của mình, cho đến giờ vẫn không thay đổi, càng không ai có thể thay đổi được quyết định của anh.”
“Tôi biết không thay đổi được quyết định của anh. Sở dĩ anh vội vàng đăng ký kết hôn với tôi là vì anh đã sớm tính đến chuyện nếu tôi đổi ý thì anh chẳng làm được gì. Còn nữa, cả bố mẹ lẫn họ hàng tôi đều đứng về phía anh. Nhưng anh có thể buông tha tôi không? Hoặc là để một thời gian cho tỉnh táo lại đã, bây giờ chuyện kết hôn không hợp với chúng ta.”
Phùng Mộ Huân thấp giọng hỏi: “Tại sao? Không phải thời gian