
anh ta liền đi mua hai vé xem buổi biểu diễn của Trương Học Hữu. Lúc ấy, cô cảm động nhào vào lòng anh ta khóc như mưa. Hôm nay nhìn lại, mọi việc cứ nối đuôi nhau kéo về. Vu Sính Đình đờ đẫn nhìn một lúc, nước mặt nhỏ từng giọt xuống mu bàn tay.
“Điểm Điểm.” Liêu Hải Lâm đứng ngoài cửa gọi. Thấy trong phòng có gì đó không bình thường, bà liền đẩy cửa vào, thì thấy Vu Sính Đình đang cuộn người lại bên cạnh tủ.
Vu Sính Đình ngẩng đầu lên nhìn Liêu Hải Lâm, ánh mắt mang theo vài phần hoảng hốt, cô miễn cưỡng nở một nụ cười còn khó coi hơn cả vẻ khóc mếu: “Mẹ, con với Hứa Diễn Thần, lần này chia tay thật rồi.” Nói xong, cô lại úp mặt vào đầu gối, cả người run rẩy.
Liêu Hải Lâm vội tới cạnh giường, vỗ vỗ bả vai Vu Sính Đình, ôm cô và lo lắng nói: “Điểm Điểm, con đừng dọa mẹ, đừng nghĩ quẩn, mai mẹ sẽ đi tìm Hứa Diễn Thần, mẹ với bố con không làm khó nó nữa, mẹ đồng ý cho hai đứa ở bên nhau, à không, nó nói gì mẹ cũng đồng ý. Chỉ cần nó có thể ở bên con, mẹ sẽ bảo bố con trợ giúp nó. Con đừng trách mẹ, là mẹ không tốt.”
“Mẹ, con không trách mẹ, mẹ cũng đừng đi tìm anh ấy. Hai bọn con ly ly hợp hợp, ầm ĩ nhiều cũng đủ rồi. Con không muốn tiếp tục nữa. Không phải chỉ là chia tay thôi sao, con sẽ không sống dở chết dở đâu.” Nói đến đây, cô đột nhiên bật cười khanh khách: “À…thật ra, chia tay cũng tốt, đỡ phải cãi nhau nữa. Con cảm thấy mình sắp tê liệt rồi.”
Liêu Hải Lâm nhẹ nhàng ôm vai an ủi cô, bỗng Vu Sính Đình hỏi: “Mẹ, mẹ nói xem rốt cuộc tình yêu là cái gì? Con với Hứa Diễn Thần ở bên nhau lâu như vậy rồi, nhưng con cảm thấy từ trước đến nay anh ấy chưa từng chịu thỏa hiệp vì con.”
“Trước đây mẹ cũng từng như con, từng thích một người không giàu có gì, hoàn cảnh gần như giống hệt Hứa Diễn Thần. Hồi đấy, ở bên nhau một thời gian, cả hai bên đều không chịu nhượng bộ vì đối phương, sau đó nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn. Sau khi chia tay, mẹ chờ ông ấy ba năm nữa, còn viết thư cho ông ấy, sau này mới biết ông ấy không chịu được sức ép từ người nhà nên quay về quê lấy vợ từ lâu rồi. Lúc mẹ biết tin, cũng y như con bây giờ, ngồi trong phòng khóc nguyên một đêm.” Nói đến đây, Liêu Hải Lâm chợt thở dài, hốc mắt phiếm đỏ.
“Lấy bố con, lúc đầu mẹ cũng không thích ông ấy, sau dần dần bị ông ấy làm cho cảm động. Lúc mẹ sinh con, mẹ cũng hỏi bà ngoại con vấn đề như thế này.”
“Bà ngoại con bảo, tình yêu chỉ là tình cảm mãnh liệt nhất thời, vô cùng chênh vênh, nó đến, con không cản được, nó đi, con không bắt nổi; tóm lại nói không có thì là không có. Ngay cả hôn nhân cũng không chắc đã bền chặt, bởi vì trong hôn nhân sẽ có thời kỳ mệt mỏi, không chỉ có bảy năm mà còn có nhiều cái bảy năm, nhất định sẽ mệt mỏi. Cho nên, nếu nói chuyện tình cảm của con người mà không có thời kỳ mệt mỏi thì là rất rất ít. Nhưng tình yêu sẽ có ở tuổi về già, khi người ta không rời xa nhau, không có công việc, mà lại mấp mé ở ranh giới sinh tử rồi, khi đó hai người nắm tay nương tựa bên nhau, giống như ông bà con vậy.”
Vu Sính Đình nghe xong liền khẽ cười một tiếng, lại cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, không thể phủ nhận được.
Liêu Hải Lâm vừa lau nước mắt cho cô vừa khuyên nhủ: “Đàn ông không giống phụ nữ, họ không lấy tình yêu làm trọng, họ có mục tiêu theo đuổi của họ, còn có trách nhiệm, bất cứ việc gì cản trở đường đi của họ, họ đều sẽ có cân nhắc lợi hại. Hôn nhân không phải kết cục của tình yêu, cho dù con có lấy Hứa Diễn Thần, vấn đề giữa hai đứa vẫn sẽ còn. Chỉ có thể nói con và nó có duyên mà không có phận, nhưng trong tương lai con còn có thể gặp người khác. Mặc dù hai đứa chia tay, nhưng con vẫn phải tiếp tục cuộc sống của con, đừng làm khổ mình, cũng đừng để bố mẹ lo lắng, coi như là mẹ cầu xin con đi.”
Chương 16: Chương 16
Sau cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con, tâm trạng của Vu Sính Đình thoải mái hẳn. Cô nhớ lại mấy năm bên Hứa Diễn Thần, ngoài thời gian đầu mãnh liệt say đắm ra, còn lại đều là đôi bên nhượng bộ nhau. Hứa Diễn Thần nhạy cảm, trước mặt anh ta, cô không tỏ thái độ của một tiểu thư, anh ta có lòng tự trọng cao, cô âm thầm giúp đỡ anh ta. Vu Sính Đình không biết mình còn có thể làm được gì hơn.
Vu Sính Đình vẫn cho rằng mình chưa từng làm sai điều gì, nếu có sai thì chỉ là do tính cách của hai người, mới dẫn đến những mâu thuẫn trong quan điểm. Kết cục chia tay của ngày hôm nay, cô đã sớm đoán được.
Cả đêm, cô nằm trên giường trở mình liên tục mà vẫn không ngủ được.
Sau chuyện ngày hôm nay, Phùng Mộ Huân cũng mơ hồ cảm giác được cái gì đó. Hôm nay, ở trên xe, sở dĩ anh không an ủi một câu nào, là vì anh biết Vu Sính Đình không cần an ủi. Nếu không, Vu Sính Đình sẽ không ngồi im lặng ở ghế sau, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ khóc thầm.
Phùng Mộ Huân vừa tắm xong, lúc sang phòng làm việc sửa tài liệu lại hơi lo lắng. Anh dựa vào chiếc ghế da trầm tư một lúc lâu, rồi rút điện thoại ra nhắn cho cô một tin: Nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều.
Vu Sính Đình đang định nhắm mắt ngủ, thì trong bóng tối, chiếc di động để trên đầu tủ bỗng lóe sáng. Cô ngồi dậy lấy điện thoại lên, rồi lại nằm vào trong chă