
huyện này một lời không nói hết được, ít nhất thì anh cugx tìm thấy tình yêu của minhf, hơn nữa, Thiếu Đường và Kỳ Hinh cũng là hôn nhân thương nghiệp, bây giờ em cũng thấy đó, hai người họ thật khiến người ta hâm mộ!” Hoàng Phủ Ngạn Tước cười sảng khoái nói.
“Đúng vậy đúng vậy, tình yêu của bốn người đều khiến người ta hâm mộ, mấu chốt là các anh may mắn cho nên mới tìm được những cô gái tốt như vậy, em nha…. Haizzz, chỉ có thể tiếp tục tìm thôi!” Hoàng Phủ Ngạn Ngự ngả người lên ghế sofa tha thở.
Nghe đến đây mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi lộ nét đắc ý.
Lúc này Triển Sơ Dung chợt dung sức vỗ mạnh lên vai Hoàng Phủ Ngạn Tước.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Hắn giật bắn người.
“Mẹ, sao tự dưng mẹ lại đánh anh hai chứ?” Hoàng Phủ Anh đau lòng nói.
“Con đó, tên tiểu tử này, cố ý chuyển đề tài đúng không? Nói, con với Liên Kiều chuyện là thế nào? Mẹ nghe Anh Anh nói, các con hôm qua mới….”
“Mẹ!” Hoàng Phủ Ngạn Tước cười khổ nói, “Chuyện này có gì đáng bàn bạc đâu chứ? Sớm hay muộn không phải cũng như nhau cả sao?”
“Sao lại gioogs nhau được chứ? Mẹ còn tưởng sớm được bế cháu, bây giờ thì tốt rồi, các con hôm qua mới…. thật tức chết ta mà, chẳng lẽ không nên đánh cho con tỉnh sao?” Triển Sơ Dung lại vung tay lên lần nữa.
Liên Kiều ngơ ngác nhìn một màn đang diễn ra, cô chẳng hiểu mọi người đang nói cái gì.
“Mẹ, người yên tâm, nhất định sẽ có cho mẹ bế mà!” Hoàng Phủ Ngạn Tước giọng chắc chắn.
“Bao giờ?” Triển Sơ Dung nóng ruột hỏi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Liên Kiều, ám muội hỏi: “Nha đầu, nghe rõ chưa? Mẹ đang mong có cháu kìa, em chuẩn bị xong chưa?”
“A? Chuẩn bị cái gì?” Liên Kiều bị bọn họ làm cho đầu óc quay cuồng, ngơ ngác hỏi.
“Nha đầu ngốc….” Hoàng Phủ Ngạn Tước bật cười, “Chuẩn bị… sinh cháu cho nhà Hoàng Phủ đó!”
“Ách….” Mặt Liên Kiều lập tức đỏ rực, cô xấu hổ nói: “Con… con không biết….”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn dáng vẻ này của cô, buồn cười quay đầu nhìn Triển Sơ Dung nói: “Yên tâm đi mẹ, con đảm bảo sẽ rất nhanh thôi!”
“Được, vậy mẹ yên tâm rồi!” Triển Sơ Dung cười không khép miệng được, bà đã mong đợi ngày đó lâu lắm rồi.
Mọi người ai vui mặc ai chỉ có Hoàng Phủ Anh sắc mặt ảm đạm, nhất là khi cô nhìn thấy ánh mắt tràn đầy thâm tình của hptu khi nhìn Liên Kiều, lòng cô như đeo một tảng đá….
Đúng lúc này, chợt nghe người làm cất tiếng chào: “Đại tiểu thư đã về rồi!”
Tiếp đó là tiếng giày cao gót của Hoàng Phủ Ngưng thanh thuý vang lên, có chút gấp gáp.
“Tiểu Ngưng, con… con sao vậy?” Triển Sơ Dung dang muốn gọi con gái qua nhưng nhìn thấy mặt cô đầy nước mắt vội hỏi.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Hoàng Phủ Ngưng.
“Mặc kệ con!” Hoàng Phủ Ngưng hung hăng đưa tay lau nước mắt, bước thẳng về phía cầu thang.
“Tiểu Ngưng….” Triển Sơ Dung lo lắng đứng dậy định đuổi theo.
Quản gia chị Phúc đã vượt lên, “Đại tiểu thư, đã sắp ăn cơm rồi….”
“Tôi không ăn, không được tôi cho phép, không ai được làm phiền!” Hoàng Phủ Ngưng tâm tình không tốt lắm, đùng đùng bước lên cầu thang.
“Cái này….” Triển Sơ Dung định đi theo cô.
“Mẹ, thôi đi! Tiểu Ngưng cũng lớn rồi, chắc không có việc gì đâu, chúng ta ăn cơm thôi!” Hoàng Phủ Ngạn Tước cản bà lại.
Triển Sơ Dung nhìn lên lầu, thở dài một tiếng rồi gật đầu.
Chương 240: Sóng Gió Lúc Chuyển Trường (3)
Edit: Dquynh122
Beta: Min
Sau khi ăn cơm tối, ai nấy tản ra lo chuyện của mình.
Hoàng Phủ Ngạn Tước đẩy cửa phòng, trong căn phòng ngủ rộng lớn nào thấy bóng dáng của Liên Kiều đâu, vừa định đi tìm thì đã nghe bên ngoài vọng đến tiếng cười vô tư vô lự của Liên Kiều.
Hoàng Phủ Ngạn Tước dựa người vào bức tường trang trí bằng thủy tinh nhìn về Liên Kiều đang cách mình không xa.
Trước màn hình lớn, cô đang ngồi mải miết chơi trò chơi trên mạng, rõ ràng là đang chơi cùng đám bạn trên mạng, mỗi một lần hoàn thành nhiệm vụ cô đều cười đến không khép miệng được.
Hắn cố ý hắng giọng mấy lần nhưng đợi thật lâu cũng chẳng thấy Liên Kiều có phản ứng. Cô hoàn toàn đắm mình trong trò chơi, không chút để mắt đến người nãy giờ đứng ngoài cửa.
Trên mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước hiện ra nét không vui. Hắn bước đến, thân hình cao lớn chắn giữa Liên Kiều với màn hình, sau đó thuận tay tắt luôn màn hình.
‘Này …’ Đang chơi hết sức hưng phấn thấy vậy Liên Kiều liền lên tiếng phản kháng, vẻ mặt đầy bất mãn nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước.
‘Anh sao lại …’ Ngơ ngác một lúc cô mới lên tiếng.
‘Về phòng, anh có chuyện cần nói với em!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước xong không đợi cô trả lời mà bước thẳng về phía cửa.
Rõ ràng là hắn không vui với thái độ lạnh nhạt của cô.
“Gì vậy chứ?” Liên Kiều không hiểu quay đầu nhìn theo bóng hắn, còn chưa nỡ rời khỏi trò chơi mà đi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước quay lại, ánh mắt thâm thuý liếc về phía cô, trên môi xẹt qua nụ cười như có như không, “Em có thể chọn, tiếp tục chơi hay đi về phòng, nhưng mà hậu quả…. Em tự gánh!”
“Được rồi được rồi! Theo anh là được chứ gì!” Liên Kiều không chịu nổi vẻ mặt u ám cùng lời đe doạ của hắn, cô đứng dậy, miệng lảm bẩm: “Thật đáng ghét….”
“Câu cuối cùng em vừa nói gì, anh nghe không rõ?” Môi Hoàng Phủ Ngạn T