Snack's 1967
Tứ đại tài phiệt: Gặp gỡ nhân vật lớn hàng tỷ

Tứ đại tài phiệt: Gặp gỡ nhân vật lớn hàng tỷ

Tác giả: Ân Tầm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210934

Bình chọn: 8.00/10/1093 lượt.

i của hắn, hắn đã cười tà tứ, dùng sức tách hai chân cô ra, xâm nhập vào nơi tư mật của cô, ngón tay như mang theo ma lực dần dần mài mòn chút kiên định trong ý thức của cô.

” Đừng…” Đôi mắt màu tím của Liên Kiều chợt trừng lớn, trong thân thể có một luồng sức mạnh dâng trào, như sắp bùng nổ.

” Có gọi… hay là không?” Lực đạo trên tay Hoàng Phủ Ngạn Tước càng mạnh hơn một chút, ngữ điệu kéo thật dài.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cắn chặt răng. Nha đầu vô tâm vô phế này , nơi đó quá chặt chẽ khiến hắn suýt nữa không khống chế được chính mình.

” Gọi… em gọi…” Giọng Liên Kiều như sắp khóc, cái cảm giác này quá xa lạ, quá khó chịu khiến cô không ngớt xin tha,” Ngạn Tước… huhu…”

Sự ngoan ngoãn của cô khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước nở nụ cười hài lòng nhưng giọng nói ngọt ngào của cô kêu tên hắn văng vẳng bên tai, khiến tim hắn mềm nhũn…

” Em bé ngoan…” Hắn cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cô, giọng nói vì dục vọng đã trở nên thô ráp: ” Ngoan ngoãn như vậy, anh phải khích lệ thật tốt mới được.”

Bàn tay tham lam trượt trên làn da trắng như mỡ đông của cô, thăm dò mỗi một chỗ trên thân thể cô, kích thích một cỗ khát vọng ngọt ngào.

Hắn kéo thân thể cô dán sát vào người mình, dùng thân thể cường tráng của mình miêu tả thân thể yêu kiều của cô. Bất chợt nghe tiếng kháng nghị của Liên Kiều.

” Anh… anh, tại sao lại mang theo súng chứ?” Cô bất mãn kháng nghị, đôi chân không ý thức hơi dãy dụa.

Đáng chết!

Hoàng Phủ Ngạn Tước hớp một hớp không khí lạnh…

” Em mà còn nhúc nhích nữa, anh liền lập tức muốn em!”

Hắn hạ thấp giọng rống một tiếng, có thể nhận ra hắn đã tận lực khống chế ham muốn đang chực chờ bùng phát.

Liên Kiều bị tiếng rống của hắn hù đến, không dám nhúc nhích, cô chợt nhớ đến lần trước, phản ứng của hắn hình như là…

Chương 231: Sự Mê Hoặc Của Tình Yêu (3)

Edit: Dquynh122

Beta: Min

Nhưng mà … cô thật sự rất không thoải mái!

‘Nhưng mà, nhưng mà …’ Cô ấp a ấp úng, muốn nói lại không dám nói.

‘Nhưng mà cái gì?’ Giọng Hoàng Phủ Ngạn Tước rõ ràng là rất gấp gáp.

Liên Kiều nuốt một ngụm nước bọt, không chút đề phòng nói: ‘Nhưng mà … nó thật cứng nha, lại hình như … rất lớn, người ta không thoải mái …’

Nói xong cô nhắm chặt mắt như một đứa bé sợ nói sai mà bị đánh.

Nào ngờ bên tai cô chỉ có tiếng cười của Hoàng Phủ Ngạn Tước, sau đó hắn ra lệnh: ‘Nha đầu, em mở mắt ra đi!’

Liên Kiều ngoan ngoãn mở mắt ra, ngay lập tức nhìn thấy đôi mắt như cười như không của hắn, trong đó lại ẩn chứa một tia âm u mà cô không thể nhìn thấu …

‘Có muốn xem thử … súng của anh hình dạng như thế nào không?Hưm?’ Hắn cười tà tứ, ánh mắt, nụ cười cả giọng nói đều mang một vẻ mê hoặc.

Liên Kiều giống như bị trúng tà, liên tục gật đầu. Lần trước thật ra cô cũng rất muốn xem thử, nhưng … hình như sau đó ngủ gật mất …

Tối nay nhất định phải xem cho rõ. (Min: Bé cừu đã trúng kế hehe)

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô gật đầu, đáy mắt càng lúc càng âm trầm, hắn không nói gì chỉ bước đến bên giường, ngồi xuống, vẫy ta về phía cô …

‘Tự mình đến tìm đi!’ Hắn cười xấu xa, nhướng mày một cách đầy mưu mô như một con sói nhìn thấy chú cừu tự dâng đến cửa.

Liên Kiều ngây thơ vươn người qua, ngồi cạnh hắn, cắn cắn môi sau đó đưa tay vào trong áo choàng của hắn, dò xét …

Ở chỗ nào chứ? Hình như là phía dưới …

Nhưng mà …

Bàn tay nhỏ nhắn chợt dừng lại, tuy là cô học Trung Y, không có nhiều cơ hội nhìn thấy thân thể đàn ông nhưng sự khác biệt cơ bản giữa nam và nữ cô vẫn biết.

“Thế nào? Không dám hả?”

Hoàng Phủ Ngạn Tước bị động tác ngây ngô của cô khiến cho ý loạn tình mê, thấy cô ngừng tay lại, hắn không cam lòng, tà mị cười, khiêu khích.

“Em…” Liên Kiều cũng không biết nên nói gì, muốn rụt tay lại nhưng có chút không cam lòng.

Đột nhiên Hoàng Phủ Ngạn Tước vùng dậy áp cô dưới thân, nhẹ chụp lấy tay cô, cười xấu xa nói: “Để anh nói cho em biết nó ở đây…”

Nói xong liền kéo bàn tay nhở nhắn của cô thẳng xuống dưới, trực tiếp phủ lên vật kiêu ngạo của đàn ông sớm đã kiêu hãnh đứng lên.

Liên Kiều trợn mắt, tuy là cách một lớp áo nhưng cô không khó cảm nhận được sự cứng răn truyền đến từ lòng bàn tay, có thật là hắn giấu ở chỗ này sao? Hớn nữa… cây súng này hình như… hơi lớn…

Chỉ là… cò súng ở đâu?

Cuối cùng sự tò mò cũng chiến thắng, không tự chủ được, cô tiếp tục tìm…

Hòang Phủ Ngạn Tước không khó phát hiện ra suy nghĩ của cô, khi bàn tay nhỏ nhắn của cô lần dưới lớp áo choàng tắm của hắn, hắn suýt nghẹn thở….

Nha đầu to gan này, lại dám châm ngòi thổi lửa!

Nhưng một giây này, tiếng thét của Liên Kiều gần như vang khắp căn biệt thự!

“A… cái gì thế này?”

Cô dùng hết sức lực toàn thân đẩy hắn ra, sau đó đứng bật dậy, cũng quên luôn thân thể mình không có gì che đậy hoàn toàn bại lộ dưới ánh đèn.

Trời ạ! Cô vừa sờ trúng cái gì chứ?”

Không có lớp áo choàng cản trở, lòng bàn tay cô trực tiếp tiếp xúc với vậy dưới lớp áo nóng như bàn ủi đó, nóng đến suýt nữa làm bỏng tay cô….

Cái đó, cái đó… vốn không phải là súng!

Nếu như cô đoán không lầm, đó phải là….

Nhưng mà… cô cũng đã từng thấy qua trên những cái xác trong phòng thực nghiệm,