
gay ý định trốn thoát.
‘Rốt cuộc là anh muốn làm gì đây?’ Cô không nhịn nổi nữa, thẳng thắn rống hỏi hắn.
‘Đơn giản thôi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thôi cười, gương mặt trở nên uy nghiêm dị thường, ‘Ngoan ngoãn lên xe!’
‘Tôi không muốn về!’ Liên Kiều giậm chân thình thịch, đôi mắt tím cũng lóe lên tia giận dữ.
‘Em thử xem!’ Giọng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng dọa người, sự không vui trong đôi mắt càng lúc càng rõ rệt…
Bầu không khí như đông lại!
Kiều Trị thấy tình trạng giương cung bạt kiếm này, hắn cẩn trọng bước lên, ‘Hoàng Phủ tiên sinh, thực ra…’
Nửa câu sau chưa kịp nói đã bị hắn cứng rắn nuốt trở lại bởi vị hắn đã thấy ánh mắt sắc ben ủa Hoàng Phủ Ngạn Tước quét qua mình, tuy chỉ là quét qua nhưng cũng đủ khiến hắn không rét mà run…
‘Nhân lúc tôi còn chưa điên lên, mau chóng lên xe đi!’ Hắn xem Kiều Trị như người vô hình, ánh mắt lần nữa quét về phía Liên Kiều.
Liên Kiều tức tối nhìn hắn, thật lâu sau mới hung hăng giậm chân, đi về phía chiếc xe.
Thấy vậy ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước mới hòa hoãn trở lại, trên môi câu lên một đường cong.
‘Hoàng Phủ tiên sinh, cái này…’ Kiều Trị vội vàng tiến đến.
‘Kiều Trị phải không? Tôi… không muốn gặp cậu lần thứ ba!’
Giọng nói lạnh lùng như muốn cự tuyệt người ta ngoài ngàn dặm, sau đó xoay lưng bước đi.
Kiều Trị sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì những vệ sĩ phía sau đã vượt lên bước theo sau Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Liên Kiều đang đi ở phía trước không bị ai chặn lại, ánh mắt chợt đảo, sau đó nhấc chân định chạy lần nữa.
Chính ngay lúc này, cô chỉ nghe bên tai một tiếng “Chíu”, định thần nhìn kỹ đã thấy một cây phi đao không nghiêng không lệch chính xác găm ngay trước mũi chân, vừa hay ngăn cản hướng chạy của cô…
Vụt quay đầu lại đã phát hiện Hoàng Phủ Ngạn Tước trên môi câu môt nụ cười, tay đang nghịch một cây phi đao giống hệt như cây vừa ghim trên mặt đất, giống như đang chuẩn bị phóng ra.
Phi đao dưới anh mắt trời càng lóe sáng đến chói mắt.
Liên kiều hớp một hơi không khí lạnh, trong đầu chợt nhớ lại cậu nói của Hoàng Phủ Anh… “Anh trai em thân thủ rất giỏi, đặc biệt là môn phóng đao, là bách phát bách trúng!”
Chương 177: Phi Đao Dọa Người
Bỗng nhiên có một luồng khí lạnh từ đầu ngón chân xuyên thẳng lên đỉnh đầu, cô gần như có thể cảm thấy mỗi một tế bào trong người cũng đang run rẩy.
Cô sợ! Trước giờ chưa từng sợ đến thế.
Cảnh tượng đó cô nghĩ mình chỉ có thể thấy trong những bộ phim không ngờ hôm nay lại được trông thấy tận mắt.
Thời gian – trong khoảnh khắc như đứng lại.
‘Nha đầu, lên xe!’
Người đàn ông đối diện vẫn cười hết sức “hiền hòa”, trong đáy mắt cũng chỉ là nét ưu nhã, dịu dàng như chưa từng giận dữ qua, nhưng trong giọng nói thì không khó nhận ra sự uy nghiêm và đe dọa.
Hai chân Liên Kiều không ý thức run lên, cô miễn cưỡng nuốt một ngụm nước bọt, xoay ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Kiều Trị đang đứng một bên, lại phát hiện hắn sớm đã ngơ ngác đứng đó, một nỗi tuyệt vọng hoàn toàn xâm chiếm lấy cô …
Dường như tia hy vọng cuối cùng cũng mất rồi?
Cô nắm chặt nắm tay, chết thì chết vậy!
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, tôi không muốn về cùng anh!’ Cô ngẩng đầu, cường hãn nén lại nỗi sợ đang trào dâng trong lòng.
Mặt cô vừa bị hơi lạnh của phi đao lướt qua mà trở nên trắng bệch, nhưng đôi mắt màu tím vẫn không sờn, không sợ nhìn thẳng vào đôi mắt đen thăm thẳm kia, trong lòng đã hạ quyết tâm đối kháng đến cùng.
Nực cười, cô ít nhiều gì cũng là hậu nhân của hoàng thất Mã Lai, nếu như dễ dàng bị người ta hù dọa thậm chí là bị ép về há chẳng phải là bị người ta cười đến rớt răng sao?
Mấy người vệ sĩ đứng sau lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước ai nấy đều hớp một hơi khí lạnh, lúc Liên Kiều vừa nói dứt lời, bọn họ đều hướng ánh mắt ngưỡng mộ về phía cô, chỉ là … trong ánh mắt đó, sự
Mấy người vệ sĩ đứng sau lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước ai nấy đều hớp một hơi khí lạnh, lúc Liên Kiều vừa nói dứt lời, bọn họ đều hướng ánh mắt ngưỡng mộ về phía cô, chỉ là… trong ánh mắt đó, sự lo lắng chiếm nhiều hơn!
Không hổ là hậu nhân của hoàng thất Mã Lai trời không sợ đất không sợ, từ trước đến nay nào có mấy người dám nói như vậy trước mặt Hoàng Phủ tiên sinh, cô quả thật là người đầu tiên.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngược lại chẳng có chút tức giận nào, thậm chí cũng chẳng them bước đến gần Liên Kiều, nụ cười trên môi càng mê người, đầy sức quyến rũ.
“Chậc chậc, nha đầu, có lúc sự cố chấp của em thật làm người ta thương mến nhưng…”
Nói đến đây, nụ cười trở nên nhạt dần như hòn đá vừa chìm xuống mặt hồ, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng, chầm chậm nhả ra hai chữ: “Ngu xuẩn!”
Liên Kiều nghe vậy sắc mặt cũng thay đổi, lời của hắn như một mồi lửa đốt lên cơn giận trong cô, trong nhất thời tràn đầy tinh thần “nghé non không sợ hổ”: “Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh dựa vào đâu mà nói những lời này với tôi chứ? anh mới là ngu xuẩn đó, ngu xuẩn cực kì!” Cô rống lên với hăn, dôi mắt màu tím vì giận dữ cũng trợn to.
Thu hết vẻ giận dữ của cô vào trong đáy mắt, sự không vui của hắn càng lúc càng rõ rệt…
“Tôi nói lần cuối, lên xe!” Hắn đưa tối hậu thư.
“Tôi không…”
“Chíu…” Lời còn