80s toys - Atari. I still have
Tứ đại tài phiệt: Gặp gỡ nhân vật lớn hàng tỷ

Tứ đại tài phiệt: Gặp gỡ nhân vật lớn hàng tỷ

Tác giả: Ân Tầm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329522

Bình chọn: 9.5.00/10/952 lượt.

hư giỏi hơn, có thể ngâm những câu thơ hay như vậy…

Hoàng Phủ Anh thấy vẻ nghi hoặc của Liên, rũ mắt xuống, dịu dàng nói: “Cô thực sự là người đang ở trong phúc mà không biết hưởng…”

Liên Kiều càng không hiểu, “Anh Anh, em nói thật sâu xa, chị nghe không hiểu!”

Nụ cười khổ bên môi Hoàng Phủ Anh lại lần nữa nở rộ, cô ta lắc đầu nhìn Liên Kiều, đơn giản có một chút chân thành ——

Lại một tiếng than nhẹ.

Liên Kiều hoàn toàn mộng mị, lông mày cô đã nhíu thành một hàng, vẫn không hiểu ý tứ trong lời nói của Hoàng Phủ Anh.

“Được rồi, không cần nghĩ nữa, cô không phải hâm mộ tôi có thể ngâm ra những câu thơ như vậy sao, như vậy đi, tôi có thể dạy cô!” Hoàng Phủ cười nói , thực rõ ràng cô ta không muốn chuyển sang đề tài như vậy

“Oa được được!” Liên Kiều lập tức hưng phấn nhảy dựng lên.

“Tôi đọc một câu sau đó cô đọc một câu!”

Thân ảnh hai người chìm trong biển hoa, mỗi cánh hoa đều quanh quẩn trong giọng nói thanh thanh trầm trầm ——

” Tay áo hồng phất giữa ánh trăng sáng…. tự cảm thấy một mảnh âm u……”

Chương 151: Kịch Giả, Tình Thật: Cầu Hôn Ở Hồ Seattle

Hàng loạt tiếng chim kêu vui vẻ đánh tan sự yên tĩnh buổi sáng, sương mù tan đi, khiến sóng nước vờn quanh mặt hồ Seattle xinh đẹp vô cùng, bởi vì xung quanh mỹ lệ vô cùng nên được nước Mỹ ca tụng là “ Emerald city” .

Mặt nước xanh xanh lặng lẽ bao quanh tòa nhà, xuyên qua đám cây xanh kia không khó để nhìn ra màu trắng thuần của căn biệt thự.

Mà chủ nhân ngôi biệt thự này là bác sĩ pháp y hàng đầu thế giới, cũng chính là em trai Hoàng Phủ Ngạn Tước: Hoàng Phủ Ngạn Thương.

Sáng sớm gió thổi nhẹ, mang theo hương vị thoải mái, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên cửa sổ sát đất, ngay sau đó, cửa chính của biệt thự được đẩy mở, một bóng dáng bước ra, khẽ đi trên thảm cỏ xanh mướt, ánh mặt trời chiếu chiếu lên khuôn mặt cô khiến nó trở nên mơ mộng hơn, cả cặp mắt màu tím kia đều toát ra vẻ đẹp mê người.

Người con gái tận tình hưởng thụ sự trong trẻo của ban sáng, không hay biết rằng nhất cử nhất động của mình đều được thu vào trong mắt của người đàn ông.

Ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên cơ thể cao lớn của Hoàng Phủ Ngạn Thương khiến nó trải dài khắp, dừng ở trước thảm cỏ xanh của biệt thự, mà đôi mắt thâm thúy của anh cũng chỉ vì cô gái phá trước mà biến hóa.

Từ sau khi ở Hongkong về, anh đã nghỉ mọi cách để Mặc Di Nhiễm Dung ở lại bên cạnh mình, mà cô ấy cũng đang muốn ở lại nước Mỹ một thời gian, Hoàng Phủ Ngạn Thương liền đề nghị cô đến làm khách trong biệt thự của anh, vì thế, anh cố ý chọn nơi hồ

Seattle này, trước mắt đó cũng là hy vọng để tiến thêm một bước trong quan hệ với cô.

Thời gian ở chung càng dài, Hoàng Phủ Ngạn Thương lưu luyến cô càng sâu, sinh hoạt của Mạc Di Nhiễm Dung rất có quy luật. Giờ rời giường, giờ ăn cơm, giờ tản bộ, giờ ngủ say, trên cơ bản mỗi ngày đều không có khác biệt quá lớn. Cô an tĩnh, trừ khoảng bói toán đó là ngồi xuống suy nghĩ.

Nhưng cho dù là như thế nào đi nữa, anh vẫn không có cách nào mà đắm chìm vào nó, chỉ vì nhìn vào đôi mắt trong kia, liền khiến anh nguyện ý vạn kiếp bất phục.

Cuối cùng nhận thấy ánh mắt nóng bỏng phía sau, Mặc Di Nhiễm Dung dừng bước, quay đầu, chống lại ánh mắt của Hoàng Phủ Ngạn Thương.

Cô cười cười, không nói gì, đứng ở nơi đó.

Hoàng Phủ Ngạn Thương sải bước đi lên, lộ ra ánh mắt thâm tình nhìn cô: “Tối hôm qua ngủ ngon giấc không?”

Cô nhẹ nhàng gật đầu một cái, hít một ngụm thật sâu luồng không khí mát mẻ…

“Không khí nơi này rất tốt, phong cảnh cũng quá đẹp, không hổ là nơi để hưởng thụ!”

Hoàng Phủ Ngạn Thương sau khi nghe vậy, trong lòng dâng lên một chút ngọt ngào, anh vội vàng nói: “Nhiễm Dung, nếu em thích nơi này, vẫn có thể ở lại đây lâu dài!”

Ý tứ trong lời nói của anh rất rõ ràng, nhưng mà…

Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh, lập tức cười cười nói: “Hoàng Phủ tiên sinh thích nói đùa, đây là nhà anh, tại sao lại bảo tôi cứ ở lại đây? Chẳng lẽ lại phải đuổi vị chủ nhân là anh đi sao?”

Nói xong, liền quay mặt nhìn đám cỏ hoa bên kia, khuôn mặt lộ ra nụ cười.

“Nhiễm Dung…”

Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe xong câu này, khuôn mặt tuấn dật lộ ra vẻ ảm đạm, nhưng lập tức liền vươn tay ra, đem thân mình cô chuyển quay lại, khiến cô phải nhìn anh!

Anh có thể chịu được việc cô không hiểu tình yêu, nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho việc cô không hiểu tấm chân tình của anh!

Mặc Di Nhiễm Dung lại bình tĩnh nhìn anh, rõ ràng đối lập với vẻ mặt kích động của anh, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: “Hoàng Phủ tiên sinh, anh có chuyện gì muốn nói với tôi?”

Hoàng Phủ Ngạn Thương thầm thở dài một hơi, ngưng trọng nhìn đôi mắt tím của cô, từng câu từng chữ nói rõ ràng: “Nhiễm Dung, chẳng lẽ em không hiểu tấm lòng của tôi đối với em sao? Tôi yêu em, là tình yêu xuất phát từ đáy lòng, nó được bồi đắp qua khoảng thời gian sống cùng em, tôi phát hiện bản thân không thể nào rời khỏi em!”

“Cho nên?” Mặc Di Nhiễm Dung vẫn hỏi vấn đề này, trên khuôn mặt cũng không vì lời thổ lộ của anh mà thay đổi.

Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe thấy cô hỏi vậy, trịnh trọng nói: “Cho nên tôi muốn em