
i làm ngày đầu tiên liền bị dính vào vụ án trộm xe! Đúng rồi, cái tên trộm xe đó ở đâu, cái tên đáng chết đó lại đi biến xe của tôi thành cái bộ dạng quái gở như vậy, nhìn đâu cũng thấy không giống!”
Nói đến đây, bên trong con ngươi của cô lại dâng lên ngọn lử giận!
Cảnh sát quèn rất dễ nhận biết tính khí chị gái của mình, anh ta lập tức chỉ tay về phía Cung Qúy Dương: “Anh ta, anh ta chính là cái tên trộm xe đó!”
Ngay tức khắc, cô gái nhìn về phía Cung Qúy Dương, tròng mắt đang rực lửa giận đột nhiên cả kinh, sau đó liền nhanh chóng giấu đi…..
Cánh tay nhỏ bé chợt thu lại, chạy lên phía trước mấy bước, đưa tay nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, hận không thể đấm thẳng một quyền vào cái gương mặt xấu xa đang tươi cười kia.
“Anh là một tên khốn kiếp, trộm xe của tôi đã đành, lại còn biến nó thành cái bộ dạng này, bồi thường cho tôi!”
Cung Quý Dương không hề phản kháng chút nào, từ khi anh nhìn thấy cô gái này bước vào, liền đem sự giật mình trong phút chốc ném ra sau đầu, vẫn giữ nét tà mị nhìn về phía cô.
“Sao anh không nói gì đi hả? Nói chuyện!” Cô gái bị anh nhìn như vậy, toàn thân cảm thấy không được tự nhiên, lập tức nhỏ giọng gầm thét bên tai anh.
Cung Quý Dương chậm rãi đứng dậy, thân hình cao lớn khỏe khoắn lập tức tạo thành một khối áp lực lớn bên trên đỉnh đầu cô, chỉ nhìn thấy con ngươi thâm thúy của anh, trong nháy mắt hép lại đầy nguy hiểm……
“Em muốn anh bồi thường như thế nào?” Anh cười gian trá, ngay sau đó, bàn tay đột nhiên kéo……..
Cô gái kinh ngạc thở gấp, sau một khắc cả người liền ngã nhào vào lồng ngực to lớn của anh……
“Anh……..khốn kiếp, buông tay!” Cô sững sờ một hồi lâu, cơ thể nhỏ nhắn lập tức giãy nãy không thôi, nhưng mà sức lực của cô làm sao bì được với cái ôm siết chặt như kìm sắt của Cung Qúy Dương.
Q.1 – Chương 9: Anh Muốn Tự Ôn Chuyện Với Em(1)
“Này, anh buông chị tôi ra!” Cảnh sát quèn vừa nhìn thấy lập tức giận sôi gan, định tiến lên liền bị những cảnh sát khác ngăn lại.
“Cậu điên rồi, anh ta chính là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt, cậu muốn đắc tội với anh ta à?”
“Các người….các người.” Bộ dạng của cảnh sát quèn khóc không ra nước mắt.
Cung Quý Dương lười phải để ý đến mấy người này, ánh mắt không khi nào rời khỏi gương mặt của cô gái lấy nửa tấc. Bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn vài sợi tóc mềm phía sau gáy cô, cúi người, tựa đầu vào bên vành tai cô…..
“Anh muốn làm gì? Nơi này là đồn cảnh sát, tôi có thể kiện anh tội vô lễ với . . . . . .” Cơ thể của cô không khỏi run lên, cô phóng tầm mắt của mình về phía mấy anh cảnh sát kia, tựa như muốn cầu xin sự giúp đỡ.
“Không nên cử động!”
Âm thanh của Cung Quý Dương đột nhiên trở nên cương quyết, bàn tay càng thêm dùng sức siết chặt lấy eo cô, khiến cô không thể nhúc nhích được.
Phảng phất, anh cảm nhận được mùi hương thoang thoảng, thẩm thấu vào tận đáy lòng.
Anh không khỏi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi…….
Như thể mùi hương này tràn vào mũi anh, thấm vào lục phủ ngũ tạng, nhuộm lấy nội tâm anh, cũng quấy nhiễu vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng………
Tim của anh, không khỏi dâng lên hàng loạt cơn tê dại……..
Ngước mắt lên, mọi thứ đã thay đổi.
Con ngươi sâu thẳm, tràn đầy sự độc đoán!
Cảm giác hưng phấn giống như mỗi lần anh đối mặt với những dự án đầu tư!
Tròng mắt đen, thoáng qua một tia không khác biệt hứng thú là mấy.
“Qủa nhiên em vẫn giống như trước kia, mùi hương thơm ngát làm cho anh nổi điên!” Cung Qúy Dương mê muội thì thầm bên tai cô.
Vậy mà sau một khắc.
“Bộp” một tiếng!
Mọi người xôn xao, chỉ thấy cô gái phẫn nộ đem túi da hung hăng đập vào đầu Cung Quý Dương!
“Ưmh, đáng chết! Đau lắm đó!”
Cung Quý Dương nhíu mày xoa đầu, không ngờ cô lại dùng đến chiêu này. Đầu của mình bất thình lình bị chiếc túi xách của cô thân mật “KISS” một cái.
Cô gái xinh đẹp cười lên một tiếng, dường như trong tiếng cười còn mang theo sự châm chọc cùng khinh thường: “Như thế nào, anh cũng biết đau à? Tôi còn tưởng rằng da đầu của anh cũng dày như da mặt, đã được luyện thành kim cương, không biết đau là gì rồi! Tôi cảnh cáo anh….anh còn quấy nhiễu tôi nữa, coi chừng cả cái xác của anh cũng không ai tìm ra!”
Toàn bộ người trong đồn cảnh sát hít vào một ngụm khí lạnh, ngay cả mồ hôi lạnh trên đầu anh cảnh sát quèn cũng bắt đầu chảy xuống.
Mẹ ơi, từ khi nào thì bà chị của anh lại trở nên dũng mãnh như vậy? Cũng chưa đến mức phải ra tay tàn nhẫn với tên trộm xe như thế chứ, nói sao đi nữa thì người ta cũng là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt, đắc tội không nổi đâu.
Cung Qúy Dương đợi cô nói xong, lạ một điều là cũng không nổi giận. Trên gương mặt anh tuấn giương lên nụ cười tươi rói làm người khác hoa mắt, dạt dào tình cảm, khiến người ta không cẩn thận sẽ bị xoáy sâu vào. Đôi con ngươi tĩnh lặng, sắc bén như Ưng, sít sao khóa chặt đôi mắt lóng lánh như sao trời của cô.
“Cái cục trưởng cục cảnh sát gì đó, tới đây!” Anh giương giọng nói tà mị lên một lần nữa, nhìn đăm đăm vào mặt mũi của cô gái, ánh mắt chưa từng rời đi một phút giây nào.
“Cung tiên sinh, ngài gọi!” Cục trưởng cục cảnh sát lập tức đi tới sau lưn