
cố hết sức, sự hứng thú trong mắt không ngừng lan rộng đến bên khóe môi…..
Đúng vào lúc này, bên ngoài phòng thay quần áo vang lên tiếng gõ cửa lễ phép mà dè dặt……
“Ai?”
Sầm Tử Tranh theo bản năng hỏi lại, trời ạ, nếu để người ở bên ngoài xông vào, nhìn thấy bản thân mình như thế này, nhất định sẽ trở thành trò cười sao?
Tư thế ái muội như vậy sẽ khiến người khác hiểu nhầm, đến lúc đó cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
“Leila, công ty PR bên kia gửi bản fax dài thiết kế chữ T đến, em muốn…… ๖ۣۜDiễễn☃đàànL♓êêQuýý๖ۣۜ Đôn Ách, chị có muốn xem một chút?” Trợ lý Elena nhỏ giọng nói, giống như sợ quấy rầy hai người trong phòng thay quần áo ‘tương thân tương ái’!
Thật sự là không chỉ có mình Elena, sau lưng cô còn có vài người trong phòng làm việc, trong mắt đều là sự tò mò, chỉ hận không thể nằm sấp lên cửa mà nghe lén thôi.
Cũng không trách được sự tò mò của bọn họ, nhiều năm như vậy, mặc dù có không ít người đàn ông thành đạt theo đuổi Leila, nhưng đều bị cô lạnh lùng từ chối, mà tổng giám đốc Cung thị tài phiệt này lại thừa nhận rằng trước đây hai người đã có tình cảm với nhau, còn ở trong phòng thay quần áo với Leila lâu như vậy mà không bị đuổi ra, xem ra quan hệ của hai người không hề đơn giản!
Sầm Tử Tranh nghe thấy Elena muốn đi vào, lập tức cuống quít trả lời, “A….không cần, một lát nữa…..Một lát nữa tôi sẽ tự xem, cứ để trong phòng làm việc của tôi!”
Cô vừa nói vừa dùng ánh mắt hung ác nhìn Cung Quý Dương, nhưng người này lại mỉm cười nhìn cô, khiến cô cảm thấy đau mắt muốn chết.
Cảm giác Elena đã đi xa, rốt cuộc Sầm Tử Tranh cũng không thể chịu đựng nổi gào to lên…..
“Cuối cùng là anh muốn thế nào? Tôi không có an nhàn sung sướng giống anh, tôi phải làm việc để nuôi sống bản thân, mong anh cách xa tôi một chút, không cần làm lãng phí thời gian của tôi!”
“Chỉ cần em đồng ý một lần nữa làm người phụ nữ của Cung Quý Dương, sau này cũng không cần phải vất vả như vậy!” Cung Quý Dương lập tức nói, giọng điệu và ánh mắt đều sáng quắc đến dọa người.
Sẩm Tử Tranh giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên thế giới, nụ cười lạnh lùng trên môi càng rõ ràng hơn, “Tiên sinh Cung, tôi hy vọng anh hiểu rõ một chút, tôi có năng lực nuôi sống bản thân, nếu anh rảnh rỗi như vậy, thì phiền anh đi tìm những người phụ nữ khác!”
“Anh chỉ muốn em!”
Lời nói của anh sắc bén là kiên định, trong đôi mắt âm u là sự cố chấp.
Cô hơi ngẩn người, giữa hai hàng lông mày khẽ thoáng qua một tia nghi ngờ, nhưng sau đó liền cười lạnh lùng nói, “Thật xin lỗi, tôi không có phúc hưởng!”
Chân đã tê dại, hơn nữa do lâu không vận động bây giờ đã có chút run rẩy!
Đáng chết, người đàn ông này nhất định phải dùng tư thế này mới có thể nói chuyện với cô sao?
Dường như Cung Quý Dương cũng nhìn ra ý nghĩa của cô, không khỏi mỉm cười, nhẹ buông tay, để cho cô tự do!
Hô…..
Sầm Tử Tranh âm thầm thở ra một hơi, hai chân chạm đất vẫn có cảm giác an toàn hơn, nếu người đàn ông này mà rời đi, thì cô sẽ cảm thấy không khí ở đây càng thêm trong lòng rồi!
“Tiên sinh Cung, tôi chỉ muốn nói với anh một câu, duyên phận đã hết tức là đã hết, không cần phải cưỡng cầu, bằng không thì chỉ làm người khác bị thương, lại càng làm bản thân bị thương nặng hơn!”
Nói xong, cô liền xoay người đi ra khỏi cửa.
“Em có thể vứt bỏ tình cảm dành cho anh?” Cung Quý Dương cũng không bước lên ngăn cản, chỉ đứng im tại chỗ, thình lình hỏi một câu.
Bờ vai nhỏ bé của Sầm Tử Tranh không ngừng run lên, dường như có thể thấy cô đang không ngừng điều chỉnh hô hấp, cô không trả lời lại, bởi vì bản thân cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Nói không bỏ được, thì cô cảm thấy có lỗi với khoảng thời gian tám năm trước; ๖ۣۜDiễễn☃đàànL♓êêQuýý๖ۣۜ Đôn nói bỏ được, vậy thì ý nghĩ muốn quen biết người đàn ông này, hiệu quả đều giống nhau, đều rất nhớ nhung phần tình cảm này!
Trong lòng không khỏi phẫn hận…..Cung Quý Dương này đúng là lòng dạ đàn ông, ngay cả một câu hỏi thôi mà cô cũng không thể trả lời được!
Q.3 – Chương 9: Cố Ý (1)
Thật lâu sau, Sầm Tử Tranh chậm rãi xoay người, nhìn thấy đôi mắt kia đang âm u bỗng nhiên sáng rỡ, trong lòng cứng lại, chỉ thấy đôi môi anh đào của cô hé mở, gằn từng tiếng một: “Tiên sinh Cung, giữa tôi và anh…..còn có tình cảm sao?”
Tiếng nói vừa dứt, bờ môi của cô hiện lên ý cười châm chọc.
Cung Quý Dương nhìn thấy vẻ mặt này của cô, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút giật mình…..
“Tranh Tranh, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không?”
Anh cảnh giác hỏi, rõ ràng lúc trước là do cô không thể chịu nổi sự cô đơn mà rời đi, thậm chí còn yên lặng không một tiếng động, thật ra trong lòng anh luôn hận cô gái này, hận cô tuyệt tình, hận cô bạc tình, nhưng…..
Tám năm trôi qua, Cung Quý Dương mới phát hiện ra rằng cô gái này chưa từng bước chân ra khỏi lòng mình, cô vẫn luôn ở nơi đó, nữ chủ nhân của vị trí đó, cho dù bên cạnh anh có vô số phụ nữ, hàng đêm sênh ca, nhưng vẫn không thể phủ nhận sự thật này!
Khi anh gặp lại Sầm Tử Tranh một lần nữa, anh càng thêm xác định tâm ý của bản thân!