Old school Easter eggs.
Tứ đại tài phiệt: Đăng ký kết hôn trễ

Tứ đại tài phiệt: Đăng ký kết hôn trễ

Tác giả: Ân Tầm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326433

Bình chọn: 8.00/10/643 lượt.

u dàng: “Thật ra mình đã nói việc này với anh Quý Dương, cậu sẽ không trách mình nhiều chuyện chứ?”

Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy, vô cùng sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức ửng hồng…..

“Hả? Ân Hà, ý của cậu là, Quý Dương đã biết mình mang thai con của anh ấy…..”

“Đúng vậy nha!” Ngải Ân Hà cười cười: “Thật sự là do mình không thể nhịn được liền nói cho Quý Dương biết tin tốt này, nếu không thì sao anh ấy có thể kiên quyết muốn đưa cậu về nhà, nếu không lại muốn cưới cậu về chứ?”

Sầm Tử Tranh che miệng lại, đôi mắt trong suốt trừng lớn, một lúc sau, cô mới nói: “Ân Hà, cậu nói…..Đều là sự thật sao?”

Nếu thật sự Quý Dương đã biết chuyện mình mang thai, vừa rồi phản ứng của anh quá mức bình thường, chẳng qua là do thời gian quá gấp.

“Đương nhiên, nha đầu ngốc này!” Ngải Ân Hà chạm vào chóp mũi cô, nhíu mày cười nói: “Chỉ cần cậu mang thai, là đã có thể cứu mình rồi!”

Ách……????

“Ân Hà, mình không hiểu ý cậu…..” Sầm Tử Tranh khó hiểu hỏi.

Ngải Ân Hà lắc đầu nói: “Cậu đúng là mau quên nha, chẳng lẽ cậu đã quên rằng mình và Quý Dương đã có hôn ước sao, nhưng nếu bây giờ cậu mang trong mình cốt nhục của Cung gia, họ sẽ không có cách nào ép buộc mình và Quý Dương rồi!”

Sầm Tử Tranh nhìn Ngải Ân Hà, một lúc sau, mới nghi hoặc hỏi: “Ân Hà, chẳng lẽ cậu đối với Quý Dương không có chút tình cảm nào sao?”

“Làm ơn, đương nhiên là có cảm tình rồi, nhưng mà chỉ là tình anh em mà thôi, thật ra mình đã có người đàn ông trong lòng rồi, chỉ cần hai người cố gắng, mình cũng có thể tự do rồi!” Ngải Ân Hà nhún vai, cười nói.

Sầm Tử Tranh cũng nín khóc mà cười, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại lập tức u ám…..

“Này này, Tử Tranh, cậu làm sao vậy? Bây giờ cậu đã là một người mẹ rồi nha, thường xuyên không vui sẽ ảnh hưởng đến Bảo Bảo đó!” die»ndٿanl«equ»yd«on Ngải Ân Hà nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng của cô, nhưng trong lòng thì hận không thể đánh một phát lên trên nó.

Sầm Tử Tranh ngẩng đầu nhìn cô ta, đôi môi anh đào hé mở lộ ra chút lo lắng: “Ân Hà, mình không xuất thân từ một gia đình giàu có, với thân phận thiên kim của cô lại càng không thể sánh bằng, cậu nói xem cha mẹ Quý Dương có thể chấp nhận để cho tụi mình ở cùng một chỗ hay không?”

Ngải Ân Hà mi1m môi cười: “Tiểu thư, cậu là anh Quý Dương gạo đã nấu thành cơm, chẳng lẽ họ lại nhẫn tâm không nhận cháu trai của mình sao? Yên tâm, không cần phải lo lắng nhiều như vậy, nếu Quý Dương thật sự yêu thương cậu, muốn gánh lấy trách nhiệm này, thì chuyện này sẽ được giải quyết công bằng!”

Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy, thở dài một hơi, ngay sau đó, trên khuôn mặt xinh đẹp lại xuất hiện lúm đồng tiền xinh xắn…..

“Không sai, mình nên tin tưởng Quý Dương, nếu anh ấy đã biết chuyện này, mình tin tưởng anh ấy sẽ xử lý tốt!”

“Đúng vậy, mọi chuyện sẽ được xử lý tốt!” Ngải Ân Hà nhìn lúm đồng tiền của Sầm Tử Tranh, trong lời nói lại có một hàm ý khác.

Sầm Tử Tranh mỉm cười cúi đầu vuốt ve bụng mình, bên môi là nụ cười hạnh phúc….. die»ndٿanl«equ»yd«on nhưng lúc này cô lại không nhìn thấy nụ cười dần tắt của Ngải Ân Hà……

Một ánh sáng nham hiểm dần hiện lên trong mắt Ngải Ân Hà, cô ta khẽ hé mắt, chỉ hận không thể khiến cho người phụ nữ tên Sầm Tử Tranh này biến mất khỏi thế giới, nhưng mà……

Người thông minh như cô ta, muốn có được sự tín nhiệm của hai người, tìm một cách nào đó trực tiếp tách hai người họ ra, là một phụ nữ thông minh thì phải có cách!

Sầm Tử Tranh…..cô ta cười thầm trong lòng.

Mày cứ ôm mộng tưởng của mày đi, đơn thuần như một tờ giấy trắng mà muốn cùng tao giành giật đàn ông sao? Được lắm, tao sẽ khiến mày phải dùng cả đời này để trả giá!

Q.2 – Chương 60: Âm Mưu (4)

Ngày lại ngày trôi qua, cuộc sống với bài vở vẫn cứ tiếp tục, mà trong khoảng thời gian này Sầm Tử Tranh vẫn chờ đợi.

“Mọi người chúng ta đều biết quan hệ giữa ánh sáng, mắt và đồ vật, hình thành nên nội dung cơ bản của việc nghiên cứu và học tập về màu sắc, đồng thời cũng là lý luân thực tiễn và căn cứ…..”

Trong tiết sắc màu, giảng viên đang giới thiệu về nội dung học, khi bà ấy lại một lần nữa đưa mắt nhìn sang Sầm Tử Tranh đang ngẩn người, vẻ mặt lại trở nên tức giận, chẳng lẽ bài giảng của mình buồn tẻ vô vị như vậy sao?

“Sầm Tử Tranh!” Bà dừng việc giảng bài lại và thét lên.

Nhưng cô đang chìm đắm trong những suy nghĩ sâu xa nên không có nghe được giảng viên gọi tên mình!

“Tử Tranh…..” Tinh Nghiên ngồi bên cạnh lập tức đụng vào Sầm Tử Tranh đang ngẩn người…..

Cái gì?

Sầm Tử Tranh quay qua nhìn Tinh Nghiên, còn vẻ mặt Tinh Nghiên thì cẩn thận chỉ chỉ về phía bục giảng.

“Sầm Tử Tranh, đứng lên trả lời câu hỏi của tôi!” Rõ ràng là âm thanh của giảng viên đã không còn chút kiên nhẫn nào, âm thanh chói tai vang lên.

Sầm Tử Tranh chậm rãi đứng lên, còn Tinh Nghiên thì toát mồ hôi dầm dề, cả lớp đều đang nhìn chằm chằm vào cô, đều là những ánh mắt ân cần của các nam sinh, ánh mắt vui sướng của các nữ sinh khi người khác gặp họa.

“Tôi muốn cô nhắc lại nội dung tôi vừa nói!”

Sầm Tử Tranh nhìn bốn phía xung quanh một lần, sau khi nhìn rõ những ánh mắt này, thở dài một hơi, c