XtGem Forum catalog
Tứ đại tài phiệt: Đăng ký kết hôn trễ

Tứ đại tài phiệt: Đăng ký kết hôn trễ

Tác giả: Ân Tầm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328415

Bình chọn: 9.5.00/10/841 lượt.

nữa, cô vừa khóc vừa ngắt lời hắn, nghẹn ngào nói: ‘Anh Khương, chuyện hôm nay em nhất định sẽ giải thích và xin lỗi với bác trai và bác gái nhưng … bây giờ em phải đi thăm Quý Dương, em xin lỗi!’

Nói rồi cô chạy vội về phía cửa …

‘Tử Tranh, em đứng lại cho anh!’

Khương Ngự Kình vừa thấy tình hình như thế sắc mặt chợt tái đi, hắn vội đuổi theo cô, bàn tay với theo giữ chặt lấy tay cô!

‘Anh …’

‘Ngự Kình …’

Tĩnh Nghiên và bà Sầm cùng kêu thất thanh bởi vì họ đã thấy được một vẻ tàn nhẫn thoáng qua trong mắt Khương Ngự Kình.

‘Tử Tranh, hôm nay cho dù phải trói lại anh cũng phải đem em đến lễ đường. Cuộc hôn nhân này là do em chủ động yêu cầu cho nên anh sẽ không cho em cơ hội nuốt lời đâu!’ Trong giọng nói của hắn chợt toát ra vẻ lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.

‘Không … bây giờ em không thể kết hôn với anh, không thể …’

Chát!!!

Cùng với một tiếng vang thanh thúy, một tát tai đã giáng xuống gò má của Sầm Tử Tranh!

Q.8 – Chương 6: Lời Cầu Hôn Của Hoàng Tử (1)

Tiếng ồn ào trong chớp mắt im bặt…

Tĩnh Nghiên kinh hãi…

Bà Sầm kinh hãi…

Còn Sầm Tử Tranh thì đưa tay bụm lấy bên gò má đang đau rát nhìn Khương Ngự Kình bằng ánh mắt khó tin, nước mắt rơi lúc nào cô cũng không biết.

Khương Ngự Kình cũng kinh hãi vô cùng, sự tức giận trong mắt đã bị thay bằng nét kinh ngạc và áy náy.

Ngay cả cha mẹ của Khương Ngự Kình, người vừa đi đến cửa phòng chờ của cô dâu nhìn thấy một màn này cũng sửng sốt ngây người.

Nhưng sau đó là một tiếng rống đầy tức giận …

‘Chết tiệt, anh dám đánh chị tôi?’

Là em trai của Sầm Tử Tranh, hắn cùng đi vào với ông bà Khương, cha mẹ của Khương Ngự Kình, khi một màn này lọt vào mắt hắn, nhất thời lửa giận bừng bừng hắn lập tức bước đến túm lấy cổ áo của Khương Ngự Kình …

Tình huống lúc này đã trở nên quá mức hỗn loạn nhưng Sầm Tử Tranh dường như không để ý đến mấy, cô mặc nguyên áo cưới chạy ra ngoài.

‘Tử Tranh …’ Khương Ngự Kình thấy cô chạy đi, vừa tức giận vừa lo lắng gọi với theo.

‘Anh còn dám gọi tên chị tôi sao?’

‘Anh trai …’

‘Ngừng tay … mau ngừng tay …’

‘Aaaaa …’

Phòng chờ của cô dâu rất nhanh đã thành một bãi chiến trường, cực kỳ hỗn loạn …

***

Khi xe taxi dừng lại trước cổng bệnh viện Alfred, Sầm Tử Tranh vội vã mở cửa xe chạy vào …

Chiếc áo cô dâu trắng tinh trên người cô ngay lập tức trở thành tiêu điểm của nhiều người qua đường.

‘Này … này … tiểu thư, cô còn chưa trả tiền xe!’ Tài xế taxi thấy cô chạy ra vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa gọi.

Nghe tiếng gọi, Sầm Tử Tranh vội dừng bước, vẻ mặt lo lắng, lúc này mới chợt nhớ ra, trên người cô là chiếc áo cưới, vốn chẳng có chỗ nào để đựng tiền mà hai tay thì trống trơn, lúc nãy vì vội vàng quá cô không nhớ mang theo gì cả.

Vì vậy Sầm Tử Tranh vội tháo sợi dây chuyền giá trị không nhỏ đang đeo trên cổ xuống, cùng với lắc tay toàn bộ đều đưa cho tài xế taxi.

‘Xin lỗi anh, tôi không có đem theo tiền. Mấy món này chắc là đủ rồi chứ?’

Cô sốt ruột nói hết câu sau đó không đợi tài xế taxi trả lời đã xoay người chạy vào bệnh viện, cũng không để ý đến nét mặt đang bừng sáng của tài xế taxi, mấy món nữ trang này đừng nói là trả tiền xe, muốn mua luôn chiếc xe taxi của anh ta xem ra vẫn còn dư.

Trên hành lang bệnh viện lúc này chợt xuất hiện một bóng người đang rảo bước một cách hoang mang vô thố, một chiếc giày cao gót của Sầm Tử Tranh đã bị gãy mất gót, vì vậy cô dứt khoát tháo luôn nó ra, hai tay nâng váy cưới lên, cô điên cuồng chạy về phía phòng bệnh, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người đứng gần đó.

Phanh!!!

Cửa phòng bệnh bị cô đẩy mạnh ra, sau đó cô nhìn thấy Cung Quý Dương nằm trên chiếc giường bệnh đặt gần cửa sổ.

Thay vì nói đây là Cung Quý Dương, chẳng bằng nói là một cỗ xác ướp còn tương đối chính xác hơn!

Toàn thân hắn bọc trong một lớp băng gạc màu trắng chỉ còn chừa lại mũi và miệng, giống hệt như một xác ướp từ thời Ai cập cổ đại, hoàn toàn chẳng có chút sinh khí nào.

Sầm Tử Tranh thở ra một hơi, bàn tay từ từ buông chiếc váy cưới dài chấm đất xuống, cô nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy đi về phía giường bệnh.

Là Quý Dương!

Chính là hắn!

Tuy hắn bị băng bó thành thế này nhưng vừa nhìn là cô đã nhận ra ngay!

‘Quý Dương …’

Nước mắt của Sầm Tử Tranh bắt đầu không kìm chế được, cô nhảy bổ về phía giường bệnh, áp mặt vào ngực hắn …

‘Sao lại như thế chứ? Vì sao? Đều là lỗi của em. Nếu như em không quyết định kết hôn, không quyết định rời xa anh thì anh cũng sẽ không có chuyện. Quý Dương … anh tỉnh lại đi. Em là Tranh Tranh đây, em trở về rồi, em sẽ ở bên cạnh anh …’

Giọng của Sầm Tử Tranh vừa khổ sở vừa nghẹn ngào, nước mắt làm phai dần lớp hóa trang trên mặt cô nhưng cô vẫn không cảm nhận được bất cứ phản ứng nào của Quý Dương cả, điều này càng khiến cô thêm đau lòng và khổ sở.

‘Đau lắm sao? Nhất định là đau lắm …’

Sầm Tử Tranh vươn tay nhẹ vuốt ve gương mặt đã bị băng gạc băng kín, nước mắt rơi đẫm ướt cả lớp băng trên ngực hắn …

‘Quý Dương, anh tuyệt đối đừng có chuyện gì, nếu anh không còn sống thì em biết phải làm sao bây giờ? Em biết, tất cả đều là d