
mẽ ngay lập tức đỡ lấy chiếc eo thon của Sầm Tử Tranh…
Sau đó cô thấy mình rơi vào trong một lồng ngực vừa rắn rỏi vừa cường tráng, mùi hương quen thuộc trong chớp mắt vây phủ lấy cô, cái mùi long diên hương nhàn nhạt đó giống như một liều thuốc mê không ngừng xông vào trong từng hơi thở của cô.
‘Sao lại không cẩn thận như thế chứ?’ Giọng nói trầm ấm dễ nghe quen thuộc vang lến bên tai.
Sầm Tử Tranh vội ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đôi mắt cô đang nhìn vào một đôi mắt sâu không thấy đáy quen thuộc, tim chợt đập thình thịch liên hồi.
‘Cung … Cung tiên sinh … Cô Leila cô ấy …’ Thư ký của Cung Quý Dương vừa nãy kêu lên kinh hoảng là bởi vì nhìn thấy Cung Quý Dương vừa bước ra từ phòng họp.
‘Sau này Leila muốn gặp tôi thì không cần phải hẹn trước!’ Cung Quý Dương lên tiếng hạ lệnh cho thư ký của mình.
‘Dạ, Cung tiên sinh!’
Thư ký của Cung Quý Dương vội đáp lời, trong lòng bắt đầu không khỏi tự hỏi về mối quan hệ giữa hai người. Nhìn động tác thân mật của hai người lúc này thật giống như tình nhân.
Tình nhân??? Cung tiên sinh cũng không thiếu, nói không chừng đây chỉ là một người phụ nữ chủ động đưa lên tận cửa mà thôi.
Nghĩ đến đây trong lòng cô không khỏi dâng lên một nỗi khinh thường đối với nhà thiết kế Leila này. Thì ra cô là loại phụ nữ chỉ dựa vào đàn ông để thành công!
Q.5 – Chương 15: Xông Vào Cung Thị Tính Sổ (2)
Bàn tay to của Cung Quý Dương dán tại eo cô khiến cô cảm nhận được một nguồn nhiệt nóng toát ra từ lòng bàn tay kia, lúc này động tác của hắn quả thật quá mức ái muội.
‘Cung Quý Dương, anh buông tôi ra!’ Sầm Tử Tranh lạnh giọng quát.
Cung Quý Dương nhún vai, trái với suy nghĩ của cô, hắn cực kỳ phối hợp ý cô, buông tay ra.
‘Em rốt cuộc cũng chịu đến tìm anh rồi sao? Vào văn phòng của anh nói chuyện đi!’ Nói xong hắn không nhìn cô mà đi thẳng vào văn phòng tổng giám đốc.
Sầm Tử Tranh nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của mình, không nói tiếng nào mà bước theo chân hắn.
Đây là lần đầu tiên Sầm Tử Tranh bước vào văn phòng của Cung Quý Dương, khi cửa văn phòng từ từ đóng lại, trong chớp mắt đó, cô có cảm giác mình thật nhỏ bé.
Bị vây hãm trong cả một không gian rộng lớn, đó có lẽ là cảm giác của cô lúc này. Nơi đây từ trần nhà cách mặt đất khoảng sáu, bảy mét, cả một căn phòng rộng lớn, từ chiều rộng đến chiều dài đều chỉ có thể dùng hai chữ “khổng lồ” để hình dung.
Phía bắc của văn phòng tổng giám đốc là một phòng khách nhỏ, phía sau và hai bên, ba mặt là cửa sổ sát đất với những cánh cửa bằng kính, ngoài những thiết kế mang đầy hơi hướm nghệ thuật, nơi đây trước sau còn có tổng cộng bốn cánh cửa khác.
Phía đông là một vườn hoa tư nhân, phía tây thông với một phòng bếp chuyên dụng cho tổng giám đốc, phía tây thông với một lối đi dẫn đến thang máy chuyên dụng còn phía đông bắc là một phòng nghỉ riêng của tổng giám đốc.
Sầm Tử Tranh cảm thấy sức lực của mình giống như đang bị sự xa hoa và bề thế nơi này dần hút đi hết, chỉ riêng khí thế của nơi này đã khiến cô có cảm giác chưa đánh đã thua trận!
Mà lúc này Cung Quý Dương đang điềm nhiên ngồi nơi chiếc ghế tổng giám đốc, nhìn dáng vẻ của hắn lúc này hoàn toàn không có chút gì của sự bông lơn thường thấy, thân hình cao lớn phối hợp với bộ Tây trang sẫm màu được cắt may thủ công một cách khéo léo càng toát lên vẻ hấp dẫn của hắn, trên gương mặt sáng láng của hắn có thể dễ dàng nhận ra sự thành thục và khí phái của một người thành công trên thương trường.
Sầm Tử Tranh nhìn có chút xuất thần, cô không thể không thừa nhận, Cung Quý Dương người đàn ông này bất luận là tiền tài, quyền thế hay ngoại hình đều có sức hấp dẫn thật lớn khiến cho nhiều phụ nữ khao khát có được, chỉ tiếc là, trong số đó không có Sầm Tử Tranh cô.
‘Tranh Tranh, anh nghĩ là em đã nhận được thông báo di dời phòng làm việc!’
Cung Quý Dương nhàn nhã dựa lưng vào chiếc ghế tổng giám đốc, nhất cử nhất động đều cực kỳ phóng khoáng, tự nhiên.
Nghe câu này của hắn, sắc mặt của Sầm Tử Tranh chợt trở nên khó coi, cô mặc kệ khí thế của mình so với hắn thua kém đến mức nào, cô chỉ biết nếu như lúc này mình không đấu tranh thì sự vất vả, mồ hôi nước mắt của cô bao năm qua đều bị người đàn ông kia cướp đi hết.
‘Cung Quý Dương, anh không có quyền làm như vậy!’
Cô bước nhanh về phía trước, tay đập lên chiếc bàn làm việc bằng đàn hương đang tỏa mùi hương thật dịu, trong đôi mắt là lửa giận không hề che giấu.
Cung Quý Dương nhìn vào đôi mắt đầy sự tức giận của cô, nhẹ nở một nụ cười. Từ sau khi gặp lại cô hắn mới nhận ra một điều, thì ra một người phụ nữ trong lúc giận dữ cũng có thể xinh đẹp đến nhường này.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài đơn giản màu trắng, những đường cắt may khéo léo hoàn toàn tôn lên những đường cong hoàn mỹ của cô, tin chắc rằng chiếc váy này là thiết kế của cô, trong lòng không khỏi thầm khen tài năng thiết kế của cô.
Trong văn phòng ngập tràn ánh sáng chiếu qua những tấm thủy tinh, ánh lên người cô như một vầng hào quang, chiếc váy nhu hòa màu trắng khiến cô phiêu diêu như một tiên nữ, như một đóa hoa mai trong tuyết trắng, thanh lệ tao nhã, cô độc