
có thể phân rõ giới tuyến sớm thì tốt hơn.
Có lẽ Cung Quý Dương sớm đã nghĩ đến điều này vì vậy sự hào hứng từ lúc bắt đầu dần trở thành tẻ nhạt vô vị, điều này không phải chưa từng xảy ra với hắn, cô hoàn toàn không muốn bản thân rơi vào nỗi đau khổ và tuyệt vọng như tám năm trước nữa.
Đang suy nghĩ thì chuông cửa chợt vang lên …
Tuy chỉ vang lên một tiếng dứt khoát nhưng trong buổi tối thế này nghe lại rất chói tai khiến Sầm Tử Tranh đang miên man suy nghĩ không khỏi sợ run.
Theo bản năng cô nhìn về phía cửa nhưng sau đó lại không kìm được cười khổ một tiếng … Sầm Tử Tranh à, mày có phải là quá nhạy cảm rồi không?
Chắc lại Thư Tử Hạo muốn quay lại tìm mình để bàn chuyện gì đó thôi.
Nghĩ như vậy, Sầm Tử Tranh liền lê tấm thân mệt mỏi của mình lười nhác đi đến cửa, mở ra …
Cửa chậm rãi mở ra nhưng xuất hiện trước mặt Sầm Tử Tranh lại không phải là nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời của Thư Tử Hạo mà là …
Một gương mặt nam tính âm trầm như đang báo hiệu một cơn bão sắp đến!
Cung Quý Dương!
Sầm Tử Tranh như bị sét đánh, ngây người đứng tại chỗ, cô đứng yên bất động nhìn vào đôi mắt tà tứ mà cuồng dã đó, đôi mắt như mắt chim ưng phát ra những tia nhìn lạnh như băng khiến người ta không rét mà run.
‘Là anh sao?’
Qua một lúc thật lâu, Sầm Tử Tranh mới cất được tiếng nói, sau đó cô mới có phản ứng, vừa định sập cửa lại thì cửa đã bị bàn tay to của Cung Quý Dương chặn lại …
Tức giận!
Hắn đang tức giận!
Không hiểu vì sao Sầm Tử Tranh cảm nhận rất rõ ràng mỗi một tế bào trên người Cung Quý Dương đều như phát ra tín hiệu rằng hắn đang tức giận khiến tim cô như bị bóp chặt khiến cô không tự chủ được buông tay ra.
‘Anh … trễ thế này rồi anh sao lại đến chỗ tôi? Không phải là đến để cho tôi biết anh đã chiến thắng trở về đấy chứ?’
Giọng nói bình đạm của cô lúc này chợt trở nên có chút không được tự nhiên, thậm chí là có lúc lắp bắp.
Một Cung Quý Dương như bây giờ khiến cô có chút sợ hãi, mà lúc này đêm đã khuya, một Cung Quý Dương âm trầm, phẫn nộ như vậy Sầm Tử Tranh chưa từng gặp qua. Biểu tình trên mặt hắn lúc này hệt như bắt được vợ mình ngoại tình vậy.
Hắn dường như không hề có ý định trả lời Sầm Tử Tranh nhưng bàn tay đã nắm chặt hai cổ tay cô, thân hình cao lớn cũng cùng lúc đó tiến vào, một bàn tay kia chợt đưa lên …
Phanh!!! Một tiếng sập cửa thật lớn.
Tiếng sập cửa thật lớn kia dường như làm chấn động cả căn hộ mà Sầm Tử Tranh sau khi nghe được tiếng động kia, trong lòng nỗi bất an càng lớn bởi biểu tình trên mặt hắn lúc này giống như muốn ăn thịt người vậy.
‘Anh … anh muốn làm gì? Chẳng lẽ anh không biết bây giờ là mấy giờ rồi sao?’
Sầm Tử Tranh lớn tiếng quát như muốn dùng cách này để tăng thêm can đảm cho mình.
Cho đến hôm nay cô mới biết sự nguy hiểm trên thân người đàn ông này tản mát ra đáng sợ đến mức nào, đúng vậy, hắn trước giờ vẫn luôn nhận được sự ưu ái của phụ nữ, sớm đã quen với sự kiêu ngạo, hô đến gọi đi, vì vậy hôm nay cho dù có tính nhẫn nại hơn nữa cũng sẽ nổi giận.
‘Vì sao không nghe lời anh?’ Cung Quý Dương lúc này mới lên tiếng, trong giọng nói trầm thấp lại mang theo một sự nguy hiểm như dã thú.
‘Em …’ Mắt Sầm Tử Tranh mấp máy, thông minh như cô đương nhiên sẽ không chọc giận hắn vào lúc này, người đàn ông này lúc bình thường thì hiền hòa dễ nói chuyện như một chú cừu nhưng trên thực tế hắn chính là một con sư tử, nếu như lại cố tình chọc giận hắn, người chịu thiệt chắc chắn sẽ là cô thôi.
‘Tôi không biết anh đang nói gì!’ Cô bất giác muốn rụt tay về nhưng lại tuyệt vọng phát hiện ra sức lực của mình so với hắn quả thực là một trời một vực.
Q.4 – Chương 26: Tôi Là Người Phụ Nữ Thế Đấy (1)
Vẻ tà tứ trước giờ trên gương mặt của Sầm Tử Tranh bởi vì sự phẫn nộ cực điểm mà trở nên dữ dằn, hắn dán sát mặt mình vào mặt cô, nghiến răng nói: ‘Sầm Tử Tranh, hình như em đã quên anh đã từng nói gì với em qua điện thoại, em đúng là không chịu nổi cô đơn mà!’
Giọng hắn dần trở nên lạnh như băng, nhưng trong lòng một mảnh trống rỗng. Khi hắn nhìn thấy Sầm Tử Tranh tươi cười rạng rỡ cùng với người đàn ông kia dùng bữa trong nhà hàng, hình ảnh mà hắn nhìn thấy trong tấm ảnh tám năm trước lại lần nữa xuất hiện trong đầu.
Người đàn ông kia … nếu như hắn nhớ không lầm thì chính là Thư Tử Hạo, không ngờ hai người họ vẫn còn liên hệ, mà điều nực cười là cô ta lại ở sau lưng mình làm điều đó.
Nghĩ đến đây, lửa giận cùng sự ghen tức trong lòng Cung Quý Dương chợt bùng phát. Khi nhìn thấy hai người rời khỏi nhà hàng thì hắn cũng chẳng còn tâm tư nào để ý khách hàng đang nói gì nữa, ngồi đứng không yên nên chỉ đành giao cho thư ký tiếp đón khách hàng, một đường đuổi về đến đây.
Nhưng khi hắn gần như vượt rất nhiều đèn đỏ chạy một lèo về chung cư của Sầm Tử Tranh lại vừa hay nhìn thấy Thư Tử Hạo rời đi. Nói như vậy, nãy giờ tên kia vẫn luôn ở bên cạnh Sầm Tử Tranh, thậm chí là vào căn hộ của cô!
Nhìn sắc mặt của Cung Quý Dương càng lúc càng xanh mét, trong lòng Sầm Tử Tranh cũng chợt bừng giận, nhất là khi cô nghe những lời kia của Cung Quý Dương thì cơn tức trong cô càng lớn hơ