
à Hàn Trầm chỉ có thể đến đâu hay đến đấy. Cả hai yên lặng, cùng quan sát những người trong nhà.
Ngoài họ còn có tám người, sáu nam hai nữ. Trong sáu người đàn ông, Kha Phàm và Du Xuyên có quan hệ thân thiết nhất. Kha Phàm tự cho mình là người tổ chức và lãnh đạo, được mọi người ngầm thừa nhận; Trương Mộ Hàm và bạn gái dính như đôi sam, biểu hiện không có gì bất thường; Nhan Nhĩ có cá tính rõ ràng; Phương Tự kiệm lời nhưng tâm địa hẹp hòi nên không được lòng mọi người; giáo sư Tôn trầm ngâm ít nói.
Bạch Cẩm Hi ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Anh xòe tay ra đây”.
Hàn Trầm giơ tay phải, Cẩm Hi cầm que tre, viết số “5” vào lòng bàn tay anh.
Bây giờ đã có thể loại trừ một người đàn ông trong sáu đối tượng tình nghi. Nếu T trà trộn vào số này thì hắn là một trong năm người còn lại.
Hàn Trầm “ừ” một tiếng. Xem ra, cả hai có suy nghĩ như nhau.
Cẩm Hi lại hỏi nhỏ: “Buổi tối có cần thay nhau thức để canh chừng họ không? Anh trực ca đầu, tôi trực ca sau?”.
Hàn Trầm nằm xuống, gối hai tay sau gáy: “Không cần. Ra tay ở nơi này rất dễ bị lộ, T sẽ không làm vậy. Nếu hắn sử dụng biện pháp mạnh, chúng ta cũng chẳng thể bảo vệ tất cả mọi người”.
Trải qua một ngày căng thẳng mệt mỏi, Cẩm Hi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Vì Hàn Trầm nằm ngay bên cạnh, cô lờ mờ ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc nên giấc ngủ đặc biệt thoải mái và yên ổn.
Đến khi trời gần sáng, Cẩm Hi mới tỉnh giấc. Vừa mở mắt, cô liền sững sờ. Tối qua, Hàn Trầm quay lưng về phía cô, bây giờ lại quay mặt sang bên này. Còn cô vốn nằm thẳng, lại chuyển thành nằm nghiêng về phía anh. Mặt cô gần áp vào ngực anh, đầu chạm vào cằm anh. Hai người nằm trong túi ngủ, ở khoảng cách gần như vậy trông giống hai con sâu róm.
Bạch Cẩm Hi rút tay khỏi túi ngủ, xem đồng hồ. Trời vẫn còn sớm, không biết cô nên thức dậy hay ngủ tiếp?
Nằm yên một lát, cô lại bắt đầu buồn ngủ, mắt không mở nổi. Đang mơ mơ màng màng, cô chợt cảm thấy Hàn Trầm cựa quậy người.
Cẩm Hi liền nhắm tịt mắt. Một lúc sau, cô có cảm giác anh cúi đầu, bởi hơi thở từ mũi phả nhè nhẹ vào mặt cô. Theo động tác cúi đầu, môi anh sượt qua má cô.
Cổ Cẩm Hi cứng đờ, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Sau đó, hơi thở của anh bất thình lình biến mất. Cô nghe thấy tiếng anh ngồi dậy. Giống như mỗi lần vô tình đụng chạm trước đó, anh đều lặng lẽ dứt ra, tựa như không bao giờ rung động, cũng chẳng vì cô mà ý loạn tình mê.
Đợi Hàn Trầm đi ra ngoài, Cẩm Hi mới mở mắt, nằm một lúc rồi ngồi dậy.
Cô quyết định, đợi khi nào vụ án này kết thúc, việc đầu tiên cô cần giải quyết là nghĩ cách gạt bỏ hết tâm tư của mình với Hàn Trầm, tốt nhất là không còn chút vương vấn nào nữa.
Một lúc sau, các thành viên lần lượt thức dậy. Cẩm Hi nhanh chóng thu dọn ba lô của mình và anh.
Vừa đi ra ngoài, cô liền bắt gặp Hàn Trầm đang đứng dưới gốc cây, gặm lương khô. Cô đi đến, anh liền lấy một phong trong túi áo đưa cho cô.
Cô nhận lấy, vừa bóc ra vừa lên tiếng: “Thứ này mà cũng chịu ăn, chứng tỏ anh thích nghi với hoàn cảnh nhanh đấy chứ”.
Hàn Trầm im lặng nhìn cô. Có mấy người đàn ông từ trong nhà đi ra suối rửa mặt. Buổi sáng, không khí ở vùng rừng núi đặc biệt trong lành, sương mù vẫn chưa tan hết, ánh ban mai xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống dòng suối.
Bạch Cẩm Hi ngắm nhìn cảnh vật, thở dài một hơi.
“Nhan Nhĩ! Anh làm sao vậy? Nhan Nhĩ!” Đúng lúc này, giọng nói của Lý Minh Nguyệt từ trong nhà vọng ra ngoài. Cẩm Hi và Hàn Trầm đều ngoảnh đầu về hướng đó.
“Nhan Nhĩ, anh sao thế?” Ngữ điệu của Lý Minh Nguyệt bỗng trở nên hốt hoảng. Mấy người đàn ông đang ở dưới bờ suối vụt đứng dậy, Hàn Trầm và Cẩm Hi chạy nhanh vào nhà.
Bên trong, Nhan Nhĩ nằm bất động, Lý Minh Nguyệt ngồi xổm cạnh anh ta, thần sắc vô cùng sốt ruột. Hàn Trầm và Cẩm Hi nhanh chóng xông vào. Kha Phàm, Du Xuyên và Trương Mộ Hàm cũng vây quanh. Nhan Nhĩ nhắm nghiền hai mắt, tay buông thõng, lồng ngực không phập phồng. Lý Minh Nguyệt gọi thế nào, anh ta cũng chẳng có phản ứng.
Hàn Trầm còn chưa kịp hành động, Trương Mộ Hàm đột nhiên mở miệng: “Không phải anh ta ngoẻo rồi đấy chứ?”.
Cẩm Hi vừa định ngồi xuống kiểm tra, Nhan Nhĩ đột nhiên mở mắt, bật dậy. Mọi người ngớ ra, anh ta đã nhanh chóng đeo súng, đi ra ngoài, buông lại một câu: “Các vị sợ chết khiếp rồi phải không? Tôi đùa ấy mà”.
“Tên này đáng đánh đòn!” Lý Minh Nguyệt đạp vào mông anh ta một cái.
Tám giờ sáng. Hai đội đỏ và xanh đứng thành hai nhóm trên bãi cỏ. Mặt trời đã lên cao, trước mặt họ chính là nơi cao nhất của núi Điểu Lâm.
Theo quy định, hai đội sẽ xuất phát từ hai hướng nam và bắc của ngọn núi. Chỉ cần vượt qua lưng chừng núi là họ có thể nổ súng, tấn công, bao vây, mai phục.
Hai đội đối chiếu đồng hồ rồi chuẩn bị xuất phát. Đội trưởng đội xanh đương nhiên là Kha Phàm. Về phần đội đỏ, tối qua chọn Đội trưởng, Hàn Trầm nói không có hứng thú, Trương Mộ Hàm dĩ nhiên được chọn, anh ta và bạn gái hết sức vui mừng.
Trương Mộ Hàm phất tay: “Đội đỏ đi theo tôi”. Hà Tử lập tức cất bước theo anh ta, tiếp theo là Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi, giáo sư Tôn lặng lẽ đi sau cùng.
Đi vài bước, Cẩm Hi quay đầu về phía đối