
dù sao cũng đường đường là Thái tử, lại để cho nó dính vào….
Ninh Oản cắn chăn đệm trên người, vô cùng ảo não.
“Tiểu thư, thái tử điện hạ tới”. Yên Chi đến bên giường kéo chăn của nàng ra, nhỏ giọng nói.
Trước kia thì ngóng trông gặp Bùi Khuyết, giờ nàng có điên mới để y thấy bộ dạng lúc này. Sắc mặt tái nhợt, bệnh tật, xấu như vậy, nếu Bùi Khuyết nhìn thấy nhất định sẽ không thích nàng. Trong lòng Ninh Oản chua lè, quay lưng về phía Yên Chi nói: “Em nói… nói ta không thoải mái, muốn nghỉ ngơi. Đừng để huynh ấy vào”.
“Nhớ kĩ, đừng để huynh ấy vào”. Ninh Oản rầu rĩ cường điệu một lần nữa.
Phía sau lại không có động tĩnh, nàng cau mày quay đầu lại. Trước mắt không còn bóng dáng Yên Chi đâu, mà lại là cơ thể cao lớn tuấn mĩ đứng thẳng ở đó, Ninh Oản kinh hoàng “A” một tiếng, vội dùng chăn che mặt.
– sao y lại vào?
Bùi Khuyết thấy nàng phản ứng kịch liệt như vậy cũng bị hoảng. Tối qua nàng ngủ rồi y mới đi, sau đó trằn trọc cả đêm, hôm nay không nhịn được mà tới đây thật sớm thăm nàng.
Vậy mà…
Chắc là thẹn thùng, Bùi Khuyết nghĩ. Mấy ngày nay toàn là y chịu, giờ hiếm lắm mới thấy nàng thẹn như vậy.
Bùi Khuyết ngồi xuống bên giường, đưa tay kéo chăn ra, gọi nàng: “Oản Oản”. Cả người cuộn lại như thế, không bí à.
” Ô i a, a ….”. Chăn đệm dày nên tiếng nàng không rõ lắm, Bùi Khuyết chỉ thấy giờ phút này Oản Oản đáng yêu cực kì, y sát lại gần hơn một chút, ôn tồn nói: “Ngạt bây giờ, nghe lời, thả tay ra”.
Ninh Oản cũng nóng lắm, nhưng mà… nhưng nàng không muốn Bùi Khuyết thấy bộ dạng như quỷ của mình lúc này, “… Không”.
“Vì sao?” Bùi Khuyết sợ nàng ngạt thở, vừa nói vừa gỡ chăn xung quanh ra.
“Rất…. rất xấu”. Muội chỉ muốn cho huynh nhìn thấy bộ dạng tốt nhất của mình thôi.
Nghe đáp án đó Bùi Khuyết thoáng ngừng tay, một lúc sau mới kéo chăn ra lộ một góc khuôn mặt đỏ bừng nhỏ nhắn. Y nhìn mà đau lòng cực kì, kéo đầu nàng ra, dịu giọng: “Nói ngốc gì đó”.
Ninh Oản cắn môi, uất ức nói: “… Huynh đừng nhìn mà”.
Nhìn nàng tội nghiệp như vậy, lại nhớ tới bộ dạng nghịch ngợm hôm qua, y ngẫm nghĩ rồi cong môi cười, tiếng nói trầm thấp dịu dàng: “Oản Oản, vì sao thế… sợ bị huynh chê cười muội à?”
Vì sao? Ninh Oản ngẫm nghĩ: đương nhiên là vì thích huynh rồi.
Nhưng nàng làm sao nói ra được. Chờ ngày nào đó nguyệt sự qua, nàng sẽ ăn mặc xinh đẹp, rồi nói cho y biết: nàng thích y.
Một thoáng trầm lặng, Ninh Oản còn nghe được tiếng hít thở khe khẽ của mình, định ngẩng đầu nhìn trộm Bùi Khuyết một cái, ai ngờ lại thấy y từ từ cúi xuống… khuôn mặt cách nàng càng lúc càng gần.
Trên môi ấm áp, một thứ mềm mại chạm lên, đôi mắt nàng mở to, nhìn người phía trên đã khép hờ hai mắt, đôi mi dài rậm chạm vào má nàng, khiến cho trái tim nàng hoảng hốt không thôi.
Nàng ngửi được mùi thuốc phảng phất trên người y, đôi mắt từ từ khép lại.
A Khuyết…. hôn nàng.
Chương 34
Trùng Sinh Meo Meo Meo – Chương 34
Chương 34: Đợi chờ hoa nở.
Môi nàng như cánh hoa thơm hương mềm mại, yếu ớt như thể chỉ cắn một cái cũng có thể chảy thành nước. Nàng cứ thế im lặng nằm trong ngực y, ngoan ngoãn như mèo nhỏ, lại còn cười khẽ.
Y đương nhiên không dám lỗ mãng quá, chỉ nhẹ nhàng ấn môi mình xuống, lại rời đi.
Bùi Khuyết nhìn Ninh Oản khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng ngượng ngùng nhìn mình mãi, nhất thời khiến y cảm giác hành vi của mình cầm thú cỡ nào – dù sao vẫn là một tiểu cô nương, y lại sốt ruột đến vậy.
Nhưng vừa rồi, y thực sự không khống chế được…. không khống chế được mà gần gũi nàng.
Mấy ngày nay, từ sau khi nàng trở về, thái độ của nàng với y thay đổi nhiều lắm, y vừa mừng lại vừa sợ hãi. Y thích gần nàng như thế, nhưng lại sợ gần quá sau này rất khó dứt ra được. Từ nhỏ tới lớn, y muốn gì điều gì đều có được, nhưng với nàng, y lại không dám. Cũng may lòng nàng chưa bao giờ đặt trên người y, nên y cũng không phải lựa chọn – nàng thích Cố Giang Nghiêu, cho nên y sẽ không phá vỡ tình cảm đó.
Mà hiện tại…. nàng thích ở cùng y, đối với Cố Giang Nghiêu lại không đề cập tới, giống như thể người đó…. nàng chưa từng thích.
Thực sự, y rất vui, nàng gần mình như thế, y cực kì vui vẻ. Nhưng nàng chỉ mới là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, chuyện tình cảm, gần quá sẽ không tốt, nên y không dám quá tới gần.
“A Khuyết”. Ninh Oản nhìn y, đưa tay kéo kéo ống tay áo y, giờ phút này, bộ dạng mình nàng không nhìn cũng đoán được, nhất định mặt mũi đỏ bừng. Nàng là tiểu cô nương, da mặt có dày đi nữa, thân thiết như thế cũng sẽ ngại ngùng, nhưng là…. Người kia là A Khuyết mà, ngoại trừ thẹn thùng, nàng càng vui mừng nhiều hơn.
Y rốt cục cũng gần nàng, rốt cục…. hiểu được tâm ý của nàng. Ninh Oản tựa vào lòng y, ngửi hương vị dịu nhẹ trên người y, bụng đau cũng giảm đi vài phần. Từ khi sống lại tới nay, nàng thích nhất là được làm mèo con bên cạnh y, nhưng bây giờ, niềm hạnh phúc còn xa hơn lúc đó.
Dưới thân phận của Ninh Oản, nàng được y ôm, được y hôn.
“Ừ”. Bùi Khuyết cúi đầu trả lời, với cử chỉ lỗ mãng vừa rồi của mình, y không hề hối hận, đưa tay vuốt lên mặt nàng, “Có phải rất đau không?” Y đã hỏi qua Yên Chi, Oản Oản mỗi lầ