XtGem Forum catalog
Trúc mã không thanh mai

Trúc mã không thanh mai

Tác giả: Thập Tứ Khuyết

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321690

Bình chọn: 9.5.00/10/169 lượt.

iết sao? Hay là…”

Ta còn chưa nói xong, thanh âm đột nhiên bị nuốt lấy.

Hắn đột ngột tiến đến sát mặt làm ta trở tay không kịp, trên môi truyền đến cảm giác mềm mại ôn nhu kỳ lạ, Tiểu Bạch cúi xuống hôn ta, bờ môi của hắn vô cùng lạnh lẽo.

Giây phút đó đầu óc ta trống rỗng.

Mãi đến khi ta ý thức được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhất thời cảm xúc giống như núi lửa bùng nổ, vội dùng sức đẩy hắn ra, lời nói không chút suy nghĩ cứ thế mà tuôn ra: “Ngươi cư nhiên dám đối với ta như vậy, ngươi không còn muốn sống nữa phải không, ta sẽ méc cha và mẹ ta, đúng rồi còn cha ngươi nữa, ngươi ngươi ngươi điên rồi!”

Khóe mắt của Tiểu Bạch rõ ràng khẽ giật lên vì ba chữ cuối cùng trong lời nói của ta. Thế nhưng lúc này ta mặc kệ cảm xúc của hắn, cảm giác xấu hổ như bài sơn đảo hải(1) đang nhấn chìm ta, khiến ta không biết phải đối mặt thế nào với chuyện vừa xảy ra, bởi vậy chỉ có thể liều mạng thương tổn hắn: “Ngươi đối với ta rõ ràng không có ý gì, tại sao lại làm như vậy với ta? Chuyện này nếu truyền ra ngoài ta làm sao còn có thể gả đi? Rõ ràng trước đây là ngươi từ hôn, lại cùng công chúa thông đồng giả làm Liễu Họa Niên lừa gạt ta, vừa rồi còn đối với ta như vậy, Tô Tiểu Bạch! Ngươi thật sự xem ta là con chó nhỏ, gọi thì đến đuổi thì đi sao? Thật quá đáng! Thật quá đáng, ta ghét ngươi đồ chết bằm! Ngươi cút đi cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”

Ta cầm gối hung hăng ném về phía hắn, vô tình trúng mặt hắn, sau đó dội ngược lại bên giường rồi tơi xuống đất.

Mà Tô Hạnh, im lặng chịu đòn công kích đó, không nói lời nào, chẳng qua chỉ đứng dậy xoay người, chậm rãi nhặt gối lên, đặt lên giường ta, lại lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài. Từ đầu tới cuối, trên mặt đều mang theo biểu tình bình tĩnh đến gần như chết lặng.

Cuối cùng, một tiếng động nhỏ vang lên, cửa phòng từ từ khép lại.

Ta nhìn chăm chăm vào cánh cửa kia, rõ ràng không muốn khóc, nhưng nước mắt lại chảy không ngừng.



(1)Bài sơn đảo hải: thành ngữ ‘dời núi lấp biển’

15

Trúc mã không thanh mai

Chuyển Ngữ: Tuế Nguyệt

Link:

16

Ta cùng Tiểu Bạch mặc dù là chỉ phúc vi hôn, nhưng nghiêm túc mà nói cũng không phải chân chính trên danh nghĩa là thanh mai trúc mã.

Tuy ta vẫn biết có một người như vậy, nhưng mãi đến năm bảy tuổi ta mới thực sự gặp qua hắn.

Phụ thân thọ yến, mọi người đến chúc mừng, tiểu hài tử sẽ không hiểu được mối quan hệ có lợi đằng sau sự náo nhiệt đó, chỉ cảm thấy ồn ào. Bởi vậy, sau khi ta bị gọi đến đại sảnh, tùy tiện nói vài câu may mắn mừng thọ phụ thân, liền tìm cớ lui ra ngoài, trong lòng chỉ muốn đi hậu viện thả diều.

Mà khi đó, có một thiếu niên cũng từ trong đại sảnh đi ra, hơn nữa, cứ lẽo đẽo theo ta.

Ta rốt cuộc không kiên nhẫn được, xoay người, hất mái tóc, trừng mắt nhìn thẳng vào hắn: “Ê, ngươi đi theo ta làm gì?”

Hắn còn chưa đáp lời nào, bà vú bên cạnh đã vội vàng chạy tới, vừa giải thích vừa cười nói: “Chao ôi, tiểu thư, các người đang nói gì thế? Tiểu thư vẫn chưa nhận ra sao, vị này chính là tiểu công tử của Tô gia, hôn phu của tiểu thư, Hạnh thiếu gia đấy.”

Ta nghiêng đầu, nhìn hắn đánh giá từ đầu đến chân, chỉ cảm thấy người này trắng đến chói mắt, một nam hài, cư nhiên còn trắng hơn cả ta, lại còn mặc một bộ y phục màu trắng tới mừng thọ cha ta, đúng là điềm xấu!

“Ê, ngươi chính là Tô Hạnh sao? Tốt lắm, đem ra đây!” Ta chìa một bàn tay đến trước mặt hắn.

Hắn sửng sốt mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt khó hiểu, “Cái gì?”

“Tiền á!” Ta nói đúng lý hợp tình “Cha ta nói, ngươi là vị hôn phu tương lai của ta, nếu ngươi có thứ gì đều phải cho ta một nửa hoặc nhiều hơn. Trên người ngươi mang theo bao nhiêu tiền? Mau chia cho ta một nửa!”

Hắn ngây ngốc đứng yên không nhúc nhích, ta không kiên nhẫn, tự tay sờ soạng tìm kiếm trong lồng ngực hắn cùng tay áo, quái lạ, sao trên người một phân tiền cũng không mang theo! Cha nói, nếu giao dịch bất lợi tuyệt đối không làm, cho dù thu không được nợ, mang cái lông ngỗng trở về cũng tốt.

Vì thế ta nghĩ nghĩ, sau đó tháo khối ngọc bội trên cổ hắn xuống: “Lấy cái này cũng được. Lần này ta bỏ qua cho ngươi, nhớ kỹ lần sau khi đến phải mang tiền theo.”

Ánh mắt Tiểu Bạch nhìn ta lúc ấy, cả đời ta cũng không thể quên được

Tựa như vừa rồi hắn ở trước mặt ta, dùng ánh mắt giống như vậy mà nhìn ta.

Kỳ thực một người như vậy xuất hiện trong cuộc sống của ta, bây giờ nghĩ lại, thực sự là tao ngộ thú vị của số mệnh. Ta và hắn sớm chiều ở bên nhau trong một thời gian dài, từ sau lần thọ yến, hàng năm mười hai tháng sẽ có ít nhất bốn tháng hắn ở lại Phượng Hoàng sơn trang. Chúng ta cùng nhau ăn cơm, cùng theo phu tử học tập, còn cùng nhau ngủ.

Cho đến năm mười tuổi, bà vú nói chúng ta đều đã lớn, nam nữ hữu biệt, tách chúng ta ra.

Nhưng vẫn có rất nhiều thời gian cùng chơi chung với nhau.

Tuy ta và Tiểu Bạch ở chung với nhau nhưng cũng không thể nói là hòa thuận, ta thường xuyên châm chọc hắn, chế giễu, động chân động tay với hắn, những lúc ấy bọn hạ nhân đều chạy đến giúp hắn, chỉ trích ta, nói ta ức hiếp hắn. Ta vô cùng ủy khuât, mà ta càng ủy khuất, lại càng nhìn hắn không