pacman, rainbows, and roller s
Trọng sinh đích nữ cuồng hậu

Trọng sinh đích nữ cuồng hậu

Tác giả: Thủy Thanh Thiển

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326684

Bình chọn: 7.00/10/668 lượt.

iềm đạm nói, trong mắt đầy đáng thương, “Khuynh Thành vốn là con thứ, luận thân phận địa vị, hoàn toàn không sánh bằng tỷ tỷ, giờ tay lại bị phế đi, chỉ sợ càng khiến người khác khinh thường.”

“Khuynh Thành không nên nghĩ vậy. Tỷ tỷ đáp ứng ngươi, không nói cho người khác biết.” Lạc Khuynh Hoàng thề son sắt nói, nếu nàng đã đáp ứng Lạc Khuynh Thành, thì dĩ nhiên sẽ không nói cho người khác biết, bất quá thì vị đại phu lúc nãy có nói ra ngoài hay không, thì nàng hoàn toàn không biết được.

Có thể ngoài kia phủ đại tường quân mọi người hiện giờ đang xôn xao. Tam tiểu thư của đại tướng quân Lạc Khuynh Thành ngón tay bị phế đi, lại còn phát điên chửi mắng người.

Thế nhưng nàng sẽ tuân thủ lời hứa. Còn về phần người khác rốt cuộc có thể hay không biết chuyện này, nàng chỉ có thể nói, muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm.

“Có lời này của tỷ tỷ, ta yên tâm.” Lạc Khuynh Thành yếu ớt cười, thân thủ muốn đến lấy xấp vải dệt trên bàn, nên do ngón tay hiện tại, khiến xấp vải rơi trên mặt đất.

Lạc Khuynh Hoàng rõ ràng thấy trong mắt người đối diện lóe lên một tia hận ý, khi nhìn lại thì nàng ta đã thu lại ánh mắt đó, nhặt xấp vải lên, dùng một tay cầm vải dệt dứt khoát rời đi.

Lạc Khuynh Hoàng nghĩ, dù sao cũng là tỷ muội. Cá tính quật cường cùng quyết tuyệt này của Lạc Khuynh Thành cùng nàng quả thật có vài phần tương tự. Chỉ là nàng thì vì rơi vào đường cùng nên phản công lại, còn Lạc Khuynh Thành lại là vô duyên cớ nảy sinh oán giận.

Chương 57: Đánh Cờ, Thế Cục

Cuối hạ thời tiết vẫn như trước nóng bức. Lạc Khuynh Hoàng một mình ngồi tựa vào phía dưới bóng cây, lười nhác chơi đùa với mái tóc của mình. Con ngươi lộ ra vài phần mệt mỏi chán chường.

Quân Khuynh Vũ nói hôm nay có sự tình muốn xử lý, ban đêm cũng không đến dạy nàng võ công.

Bên trong con ngươi tối tăm hiện lên một chút thâm ý, khóe môi Lạc Khuynh Hoàng co rút, đầu mày cũng nhẹ nhàng nhíu lại. Nàng trọng sinh đã được năm tháng. Cùng Quân Khuynh Vũ tập võ cũng đã được năm tháng. Tựa hồ mỗi tháng ngày mười lăm, Quân Khuynh Vũ đều lấy các loại lấy cớ để không đến dạy nàng tập võ.

Này chính là một loại trùng hợp, hay là có ẩn tình khác?

Nếu nói có ẩn tình khác , như vậy thì là cái gì? ! Thôi. Quân Khuynh Vũ nếu không muốn đề cập, như vậy nàng coi như cái gì cũng không biết đi. Đợi cho Quân Khuynh Vũ cảm thấy đến thời điểm muốn nói cho nàng, thì sẽ nguyện ý nói.

Bất quá nàng tựa hồ đã muốn thói quen có Quân Khuynh Vũ bên cạnh. Nhất là một tháng qua, cơ hồ ngày nào cũng cùng Quân Khuynh Vũ cùng một chỗ, đột nhiên nhìn không thấy Quân Khuynh Vũ, cũng cảm thấy vài phần mất mát.

Đột nhiên nhớ tới hai ngày trước nghe người ta đề cập Bạch Mộ bãi hạ ván cờ, trong khoảng thời gian ngắn, Lạc Khuynh Hoàng bỗng thấy hưng trí. Nàng từ nhỏ đã học tập cầm kỳ thư họa, có thể nói mọi thứ tinh thông, trong đó lại lấy kỳ nghệ cùng cầm nghệ là cao tuyệt, đã có như vậy ván cờ, không bằng tiến đến nhìn xem.

Lại nói này một ngàn lượng hoàng kim thưởng ngân cũng là cực kỳ mê người . Tuy nói đây là tiền của Quân Khuynh Vũ, nhưng là nước phù sa không chảy ruộng ngoài , Quân Khuynh Vũ tiền cũng chính là tiền của nàng, nàng như thế nào có thể cho phép người khác đoạt ngân lượng này đi.

Nghĩ đến đây, khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút bướng bỉnh tươi cười, nàng vào nhà lấy một kiện nam tử trang phục, lấy một cây trâm gài tóc làm một búi tóc cao cao, lại thay nam trang, nhìn gương cẩn thận chỉnh trang.

Người trong kính mặc một thân nam trang, mặt mày nhu hòa, quả nhiên là một vị công tử phong thái tuấn tú. Khóe môi lại gợi lên một chút ý cười, Lạc Khuynh Hoàng liền chuẩn bị xuất môn.

Thời điểm xuất môn Lạc Khuynh Hoàng lại gặp Tử Nguyệt trùng hợp đang đưa điểm tâm. Nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng mặc nam trang, trong khoảng thời gian ngắn không nhận ra được, không khỏi kinh ngạc tại sao trong phòng tiểu thư lại có thể có nam tử.

Lạc Khuynh Hoàng tập võ đã năm tháng, công phu không dám nói là được bao nhiêu tốt nhưng thật ra thông linh không ít. tiếng bước chân Tử Nguyệt nàng đã sớm nghe được, nàng cố ý thả chậm bước chân, nhưng không có nghe được Tử Nguyệt kêu nàng, mà là nghe được Tử Nguyệt buông điểm tâm liền vội vàng bỏ chạy.

Lạc Khuynh Hoàng nghe tiếng bước chân tựa hồ có chút chạy xa , mới xoay người lại thản nhiên nhìn lại, trong mắt lướt qua một chút ý tứ hàm xúc không rõ thần sắc, khóe môi có chút gợi lên. Tử Nguyệt quả nhiên là cái trung tâm hảo nô tài, sợ là không có nhận ra nàng, nghĩ đến nàng trong phòng có nam tử lui tới, vội vã đi bẩm báo Lạc Khuynh Thành đi.

Thôi thì, nàng hiểu lầm liền hiểu lầm. Nàng rốt cuộc muốn nhìn Lạc Khuynh Thành có thể mượn việc này làm ra cái gì. Người rốt cuộc đều là bắt nạt kẻ yếu, từ sau khi phát hiện nàng không dễ khi dễ, Lạc Khuynh Quốc cùng Vương U Nhược cũng rất ít tìm đến nàng phiền toái, làm cho nàng nhưng thật ra có chút chán chết .

Khóe môi ôm lấy ý cười thản nhiên, Lạc Khuynh Hoàng mặc một thân nam trang đơn giản , hướng về phía Kim Ngân sơn trang mà đi. Tuy rằng mặc nam trang, nhưng trên đường đi v