
àng nhi đoán đúng rồi. Ta chính là nhàn rỗi nhàm chán, mới đến nhìn xem Hoàng nhi .”
Lạc Khuynh Hoàng thật không ngờ Lưu Cảnh công tử thế nhưng vô lại như vậy , không khỏi có ngửa mặt lên trời thở dài xúc động, xem ra cuộc đời này của nàng quả thật là không biết nhìn người nha, cư nhiên cho rằng người này thật giống trích tiên? !
Thu liễm thần sắc, làm ra một bộ dáng lạnh lùng, Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên hỏi, “Giờ hợi còn sớm như vậy, Lưu Cảnh công tử như vậy tới làm cái gì?”
“Hoàng nhi quên nên như thế nào xưng hô ta rồi sao? Luôn Lưu Cảnh công tử Lưu Cảnh công tử , làm ta nghe quả thực không vui.” Lưu Cảnh công tử từ trên ghế đứng lên, đi đến trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hàm chứa ý cười, hướng về phía Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng cơ hồ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, làm sao có thể có người vô lại như vậy? Quyết tâm nhẫn xuống khẩu oán khí này, nàng mở miệng kêu, “Vũ.”
Một tiếng xưng hô cũng không ôn nhu, lại làm cho con ngươi Lưu Cảnh công tử khẽ run lên. Hắn trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp , thân hình hơi sững lại một chút, mới nói, “Thế này mới ngoan , ta là tới nhắc ngươi, tối hôm nay đừng ăn mặc như vậy, rất nặng, không tiện tập võ.”
Lưu Cảnh công tử nhìn áo lông trên người Lạc Khuynh Hoàng, thản nhiên nói. Đôi mắt cẩn thận đánh giá thần sắc biến hóa của Lạc Khuynh Hoàng , tuy rằng mùa xuân đã đến, nhưng là thời tiết cũng không ấm áp, nếu không khoác áo lông, chỉ sợ là rất lạnh, huống chi, bệnh thương hàn của Lạc Khuynh Hoàng tựa hồ còn chưa tốt hoàn toàn .
Bất ngờ chính là, Lạc Khuynh Hoàng không có chút chần chờ, thậm chí ngay cả oán giận cũng không có, bình tĩnh mà đạm mạc đáp, “Ta đã biết.”
Chương 21: Yêu Cầu Học Y
Nghe Lạc Khuynh Hoàng trả lời, Lưu Cảnh công tử thần sắc khẽ biến, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Lắc mình một cái liền biến mất trước mặt Lạc Khuynh Hoàng. Hắn vốn chỉ là nhất thời nói đùa một câu, muốn nhìn một chút bộ dáng Lạc Khuynh Hoàng quẫn bách, lại thật không ngờ Lạc Khuynh Hoàng thế nhưng trả lời như thế.
Bữa tối, Lạc Khuynh Hoàng đúng hẹn đến chủ viện của Lạc Nguyên, cùng đang Lạc Nguyên dùng bữa tối.
Vương U Nhược giờ phút này còn bị nhốt bên trong từ đường, Lạc Khuynh Quốc đang cùng Vương U Nhược đang dùng bữa. Lạc Khuynh Thành luôn luôn ở bên trong biệt viện dùng bữa. Bởi vậy, cũng cũng chỉ có Lạc Nguyên, Lạc Vân Chỉ cùng Lạc Khuynh Hoàng ba người mà thôi.
“Phụ thân trở về còn chưa có hoàn chỉnh cùng Khuynh Hoàng ăn bữa cơm đâu, toàn bị những chuyện không đâu”, thái độ ôn hòa mà từ ái nhìn Lạc Khuynh Hoàng, cả người toát ra vẻ từ ái rất rõ ràng, nếu không phải Lạc Khuynh Hoàng tự mình đã trải qua chuyện bị Lạc Nguyên ruồng bỏ, nàng nhất định sẽ bị sự thâm tình, từ ái của Lạc Nguyên lừa gạt.
Khóe môi nở ra một ý cười, sóng mắt lưu chuyển thể hiện sự ngây thơ nữ nhi tràn ngập, khẽ cười nói, “Phụ thân công việc bận rộn, có thể trích ra thời gian cùng Khuynh Hoàng ăn cơm, Khuynh Hoàng đã thực vui vẻ .”
Nhìn Lạc Khuynh Hoàng cùng Lạc Nguyên bộ dáng phụ từ nữ hiếu, Lạc Vân Chỉ thần sắc có vài phần quái dị. Nếu là lúc trước, hắn sẽ có cảm giác cao hứng , sau đó trong lòng sẽ có một chút chua xót, nhưng dù sao vẫn là cao hứng . Nhưng mà, hiện tại nhìn Lạc Khuynh Hoàng cùng Lạc Nguyên cùng nhau lá mặt lá trái(1), hắn chỉ cảm thấy sự việc rất nghiêm trọng.
Hắn cảm thấy bốn phía không khí nặng nề cực kỳ, thậm chí ngay cả đồ ăn ngon miệng đều trở nên khó nuốt.
Lạc Khuynh Hoàng tự nhiên chú ý tới biểu tình của Lạc Vân Chỉ, nàng cười nhẹ, chuyển biến đề tài, cười nói, “Phụ thân, Khuynh Hoàng có một chuyện muốn xin phép.”
“Hài tử ngốc, cùng phụ thân còn nói cái gì xin phép chứ ? Nghĩ muốn cái gì, cứ nói với phụ thân!” Lạc Nguyên nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, tay liền vỗ vỗ bả vai Lạc Khuynh Hoàng, từ ái nói.
Lạc Khuynh Hoàng cố gắng nén lại tâm ý mâu thuẫn trong đầu, tùy ý Lạc Nguyên nhẹ nhàng vỗ bả vai của nàng, ôn nhu tươi cười, làm nũng nói, “Nữ nhi muốn tiến cung cùng thái y học tập y lý!”
“Cái gì? Học tập y lý?” Lạc Nguyên nghe xong ý tứ của Lạc Khuynh Hoàng trong lời nói có sự hoảng sợ, có chút kinh hách hỏi, “Khuynh Hoàng, con là một nữ nhi khuê tú, học y lý làm gì? Học tốt cầm kỳ thư họa là được !”
Lạc Vân Chỉ cũng có chút khó hiểu, nghi hoặc nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng cũng kiên định nhìn lại hắn, liếc mắt một cái, tiếp tục nói, “Nữ nhi là cảm thấy phụ thân cùng ca ca hàng năm chinh chiến sa trường, khó tránh khỏi bị thương, bởi vậy muốn học chút y lý, ngày sau cũng có thể chiếu khán hầu hạ.”
Lạc Nguyên nghe xong lời nói Lạc Khuynh Hoàng, lúc này mới cười cười, nói, “Hài tử ngốc, phụ thân cùng ca ca con chinh chiến bên ngoài, con cho dù học xong y lý, cũng không khả năng đi theo bên người phụ thân cùng ca ca!”
Đôi mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa, khóe môi cũng hiện lên lúm đồng tiền như hoa, nói, “Nữ nhi chính là muốn học thôi. Huống hồ cậu hoàng đế cũng thường xuyên nói nhớ nữ nhi, nữ nhi tiến cung học y cũng có thể ở bên cậu hoàng đế, làm cho