
còn sợ khổ cái gì a ? !
“Về sau mỗi ngày giờ hợi. Ta tới nơi này dạy ngươi.” Lưu Cảnh công tử nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, liền cười nói. Hắn không hỏi vì sao nàng phải học võ, cũng không hỏi bi thương cùng thê tuyệt của nàng từ đâu mà có. Mỗi người đều có bí mật không muốn người khác biết , không phải sao?
“Khuynh Hoàng xin đợi sư phụ.” Lạc Khuynh Hoàng nghe Lưu Cảnh công tử nói , trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thời điểm nàng bị Quân Kiền Linh bóp yết hầu bắt uống thuốc phá thai, nàng liền thề, nếu có thể trọng sinh làm người, nàng nhất định phải tập võ, như vậy mới không còn tình huống không có chút năng lực phản kháng.
Lưu Cảnh công tử nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, khóe môi giơ lên ý cười, nhíu mày nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, nói, “Không cần gọi ta sư phụ. Ta không thích.”
Lạc Khuynh Hoàng thấy Lưu Cảnh công tử yêu cầu giống như trẻ con , không khỏi kinh ngạc nâng mắt, hỏi, “Vậy ngươi hy vọng ta gọi ngươi như thế nào?”
“Vũ.” Lưu Cảnh công tử gợi lên ý cười, trong đôi mắt đào hoa hẹp dài hàm chứa vài điểm trêu tức, lại đến gần Lạc Khuynh Hoàng vài bước, trong lúc đó khoảng cách giữa hai người có chút ái muội, Lưu Cảnh công tử khẽ cười nói, “Vậy gọi ta Vũ đi.”
“Vũ.” ? Lạc Khuynh Hoàng mặt không đổi sắc gọi cái tên đơn độc lại tràn ngập ái muội này. Chưa từng có người biết Lưu Cảnh công tử gọi là gì, thế nhân đều chỉ gọi hắn là Lưu Cảnh công tử. Vũ, là tục danh của Lưu Cảnh công tử sao?
Nhìn thấy bộ dáng mặt không đổi sắc của Lạc Khuynh Hoàng , Lưu Cảnh công tử khẽ buông tay, tựa hồ rất là bất đắc dĩ. Trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút thất vọng, ngay cả chính hắn cũng không hiểu được thất vọng này từ đâu mà đến.
Thân là Lưu Cảnh công tử , hắn lạnh lùng tà mị . Hắn không nói cho bất luận kẻ nào biết tên của hắn, mặc dù thời điểm hắn lấy cái thân phận kia sống , cũng chưa từng để cho người khác gọi hắn như vậy. Tại sao lại thốt ra để cho Lạc Khuynh Hoàng gọi hắn như vậy đâu?
Là do cảm thấy thú vị ? ! Hay là do thương tiếc không hiểu từ đâu mà đến kia,không hiểu thất vọng kia từ đâu mà đến. Vì sao, phản ứng , biểu tình của nữ tử này , thế nhưng có thể ảnh hưởng đến nỗi lòng của hắn ?
Chỉ cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn. Lưu Cảnh công tử mở ra chiết phiến , ra vẻ tiêu sái quạt.
Lạc Khuynh Hoàng không rõ Lưu Cảnh công tử vì sao đột nhiên bày ra bộ dáng thực phiền muộn , không khỏi mở miệng hỏi nói, “Ngươi làm sao vậy? Giống như đột nhiên thực phiền muộn?”
Lưu Cảnh công tử huy cây quạt bị tay kiềm hãm. Nàng nhìn ra hắn thực phiền muộn? ! cảm xúc của hắn luôn luôn nội liễm, chưa bao giờ để cho người khác nhìn ra nửa phần nỗi lòng, ở nàng trước mặt, thế nhưng không tự giác dỡ xuống ngụy trang? !
Đáng sợ! Hắn đây là làm sao vậy?
“Không có việc gì. Ta đi trước. Ngày mai giờ hợi, tại đây chờ ta.” Lưu Cảnh công tử cơ hồ giống như chạy trốn, vận dụng khinh công ly khai san của Lạc Khuynh Hoàng .
Lạc Khuynh Hoàng không hiểu nhìn Lưu Cảnh công tử rời đi, cũng không quản hắn rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Nàng chỉ biết là hiện tại nàng đã thành công bái Lưu Cảnh công tử làm sưu phụ, như vậy vấn đề võ công sẽ không còn phải lo lắng . Nàng không cầu có thể đối phó thiên quân vạn mã, chỉ cầu ở trước mặt địch nhân không đến mức không có năng lực tự bảo vệ mình.
Đương nhiên, trừ bỏ võ công còn xa mới đủ. Mưu lược, y lý. Mọi cái nàng cũng sẽ phải tinh thông. Hai kiếp làm người, không ai so với nàng càng thêm rõ ràng, cầm kỳ thư họa, thi từ ca múa, những cái kia đều là vô dụng . Bất quá chỉ dùng để lấy lòng nam nhân mà thôi.
Mà nam nhân, hoàn toàn là không thể tin tưởng . Nữ nhân nếu là không tự cường, nghĩ dựa vào nam nhân, như vậy liền nhất định nàng ta thật đáng buồn . Nàng đã muốn thật đáng buồn một lần , lúc này đây, nàng không cần dựa vào bất luận kẻ nào, nàng muốn dựa vào lực lượng của chính mình, hảo hảo còn sống!
Chương 17: Thứ Muội Hãm Hại
Sáng sớm ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, ánh nắng nhu hòa rơi trên người Lạc Khuynh Hoàng đem cả người nàng bao vây trong đó.
Nhưng là mặc dù ánh mặt trời nhu hòa sáng bóng cũng không thể nào che dấu được khí chất lạnh thấu xương tỏa ra trên người Lạc Khuynh Hoàng. Khóe môi của nàng tự tiếu phi tiếu cong lên,ngón tay dài trắng nõn đưa chén trà trên bàn lên thưởng thức,bên trong con ngươi đen như mực lóe ra tia bí hiểm.
“Tiểu thư, Tử Nguyệt thật sự đi gặp tam tiểu thư.” Hương Lăng từ ngoài vào phòng trở về nhìn Lạc Khuynh Hoàng đang ngồi trước bàn vội vàng bẩm báo,mâu trung còn mang theo vài phần nghi ngờ cùng không thể tin.
Lạc Khuynh Hoàng nghe Hương Lăng bẩm báo, khóe môi cong lên một chút ý cười. Tử nguyệt là người của Lạc Khuynh Thành, nàng đã sớm biết. Sở dĩ phái Hương Lăng đi theo dõi hành tung của Tử Nguyệt là vì muốn Hương Lăng tận mắt thấy để biết Tử Nguyệt hai mặt thôi.
“Tiểu thư, người không tức giận sao? ! Người đối với tam tiểu thư cùng Tử Nguyệt tốt như vậy, thế nhưng các nàng lại âm thầm cấu kết để hại người!” Hương Lăng nhìn Lạc Khuynh Hoàng vẻ mặt bình tĩnh, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng