
Hoàng, Quân Khuynh Vũ nhạy cảm hỏi.
“Không có gì. Hôm nay không phải huynh còn có việc, sao còn chưa đi?” Lạc Khuynh Hoàng như vô ý mở mắt, mặt trời đã dần chìm về phía tây.
Quân Khuynh Vũ mâu trung khẽ nheo, khóe môi giương lên nụ cười, chỉ là trong đó lại có chút khổ sở, hắn nói:” Ừ, Hoàng nhi làm sao biết được hôm nay ta có chuyện, ta đi trước.”
Lạc Khuynh Hoàng trên mặt tươi cười đáp:” Đi thôi.”
Nhìn người mặc hồng y đi xa. trong lòng Lạc Khuynh Hoàng khó chịu. Nàng không biết mười lăm mỗi tháng Quân Khuynh Vũ đến tột cùng là có chuyện gì quan trọng không thể cho nàng biết, nhưng mà cái nghi vấn này cứ ngày ngày hiện ra trong đầu nàng, nghĩ tới như nghẹn trong yết hầu.
Nàng và Quân Khuynh Quân Vũ đều né tránh vấn đề này. Thế nhưng nàng biết, không phải cứ trốn tránh liền không tồn tại. Bây giờ chuyện nàng có thể làm chỉ có đợi, đợi đến lúc Quân Khuynh Vũ nguyện ý nói cho nàng biết.
Đi trên đường, thỉnh thoảng có người đưa mắt nhìn nàng. Nàng đã sớm hình thành thói quen. Chẳng qua bây giờ, những ánh mắt này cũng thay đổi. Trước kia nhìn nàng là yêu mến, hâm mộ, ghen tỵ, giờ nhìn nàng lại là đồng tình, xem thường, chán ghét.
Bất tri bất giác đã đi đến bên hồ. Lạc Khuynh Hoàng nhìn hồ nước dường như có chút quen. Chợt nhớ tới lần trước tới đây là do Quân Kiền Linh mời nàng cùng Liễu Tư Triệt du hồ, chính chỗ này.
“Khuynh Hoàng?!” Tiếng nói ôn nhuận như ngọc mang theo chút không xác định.
Lạc KHhuynh Hoàng nghe tiếng ngoảnh đầu nhìn lại, trông thấy thân ảnh tử y. Bóng dáng kia vẫn như trước cao lớn, dung nhan như ngọc, bộ dáng thanh nhã khó ai sánh được trên môi còn vươn ý cười, đôi mắt sâu sắc hàm chứa quan tâm cùng lo lắng nhìn nàng.
” Liễu công tử.” Lạc Khuynh Hoàng khóe môi nâng lên nụ cười nhạt.
Liễu Tư Triệt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt là vẻ đau lòng, hắn ôn hòa hỏi:” Mặt của ngươi không thật bị hủy?”
Trong giọng nói còn áp chế sự run rẩy trong đó. Liễu Tư Triệt môi mím lại,nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Tựa hồ không muốn bỏ qua chút biểu tình giống như trên mặt hắn, biểu tình nghiêm túc như vậy.
Lạc Khuynh Hoàng bị Liễu Tư Triệt nhìn, lời vừa muốn thốt ra sao cũng không nói nên lời. Cuối cùng chỉ biết thở dài, thong thả nói:” Liễu công tử quả nhiên thông minh.”
Mặt của nàng chưa từng bị hủy, ngoài Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Vân Chỉ, cũng không nói ra cho bất luận kẻ nào. Thế nhưng nhìn đến ánh mắt đau lòng cùng lo lắng của Liễu Tư Triệt, thậm chí còn có sợ hãi, nàng không thể nào mở miệng lừa gạt hắn. Hắn giúp nàng quá nhiều, cũng không cực tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của nàng, nàng làm sao lừa gạt hắn!
“Vậy là tốt rồi.” Liễu Tư Triệt nhẹ nhõm thở dài một hơi, nụ cười như trước thanh nhã, giọng nói như ngọc gõ vào nhau, thập phần dễ nghe:” Kịch biến lần này, trong lòng ngươi chắc hẳn không dễ chịu.”
Lạc Khuynh Hoàng rũ mắt xuống. Liễu Tư triệt vừa rồi nhẹ nhõm thở dài nàng thấy được, Liễu Tư triệt là thật lòng lo lắng cho nàng, hắn sợ nàng thật sự hủy dung, sợ nàng đau khổ. Thời điểm thấy dung nhan nàng xấu xí như thế, ánh mắt Liễu tư Triệt chỉ tràn đầy lo lắng cùng quan tâm, không có một chút chán ghét.
Ở phương diện tình cảm, có lẽ nàng chậm chạp, nhưng cũng không thể nói là ngu ngốc. Liễu Tư Triệt đối với nàng có tình ý, nàng làm sao một điểm cũng không nhận ra. Nhưng là đời này có Quân Khuynh Vũ, nàng chỉ có thể phụ hắn.
“Không có.” Lạc Khuynh Hoàng chỉ đáp đơn giản hai chữ. Vương U Nhược chết có thể nói do nàng một tay thiết kế, nàng cũng không có một chút đồng tình với Vương U Nhược, nhưng cũng không như trong tưởng tượng của nàng vui vẻ. Có lẽ cảm giác đẩy người khác vào chỗ chết cũng không tốt.
Hai người trầm mặc đối diện.
Khóe môi Liễu Tư Triệt hơi giương lên ôn hòa có lễ nói:” Sắc trời cũng không còn sớm. Tư Triệt đưa ngươi trở về.”
Lạc Khuynh Hoàng nhờ tới trước vì tránh Quân Kiền Linh hoài nghi lên người Quân Khuynh Vũ, nàng để cho Liễu Tư Triệt đưa nàng hồi phủ. Khi đó, là nàng lợi dụng hắn, dù trong lòng hắn rất rõ ràng nhưng vẫn cam tâm cho nàng lợi dụng.
Tình cảm như vậy. Nàng không nhận được.
“Tốt. Ngày sau sợ là không có được cơ hội như vậy.” Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng đáp, không đành lòng mở miệng cự tuyệt, bởi vì thấy được trong mắt Liễu Tư Triệt kiên trì cùng cố chấp.
Liễu Tư Triệt tính cách cực kỳ đạm bạc, từ trước tới nay luôn là không tranh đọat. Nàng chưa từng thấy ánh mắt cố chấp như thế của hắn?!
Cái loại chờ mong này, làm nàng không thể nhẫn tâm được.
Liễu Tư Triệt nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, trong mắt lóe có chút tâm tình phức tạp. Quả thực là lần cuối cùng. Ngày sau sợ không có cơ hội này lần nữa.
Dẫn đường cho Lạc Khuynh Hoàng, hai người một đường trò chuyện với nhau. Dường như bỏ đi những thứ nặng nề lúc nãy, nói đến địa lý các nơi, thi từ ca phú.
” Đến rồi. Đa tạ Liễu công tử.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn tấm biển phủ Tướng quân trước mặt, trên môi mang theo ý cười nhạt.
Liễu Tư Triệt đối với Lạc Khuynh Hoàng nở nụ cười thanh nhã, liền xoay người rời đi. Bóng lưng của hắn cực kỳ trong trẻo nhưng lạnh lùng, phảng phất một chút đau thương.
Lạc Khuynh Hoàn