Snack's 1967
Trời ơi, nguyệt lão thực lú lẫn

Trời ơi, nguyệt lão thực lú lẫn

Tác giả: Người qua đường A

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327063

Bình chọn: 9.00/10/706 lượt.

iác ẩn thân. Đám lính tuần tra của Lưu Gia chỉ có sáu người, vậy là tiện cho nội xưởng quá.

Sáu chiếc bóng âm thần lẫn trốn, trong lúc bất ngờ nhất, nhảy ra bám vào mục tiêu đã định trước. Một tay bịt miệng chế trụ kẻ thù, một tay nhẹ đưa lưỡi gươm qua cổ chúng. Không một tín hiệu nào, cả sáu người cùng buông những cái xác mềm oặt ra. Hung lãnh vô tình, không bao giờ nhân từ với kẻ địch.

Đến phần vách đá phía tây Cấm sơn, họ dùng dây móc mang theo đu lên trên. Vùng này hiểm trở hơn vách phiá đông, mà lại được bóng trăng che khuất. Mười sáu người hoạt động nhịp nhàng không gây ra một tiếng động nào.

Đột nhập vào nơi bí mật chính là sở trường của những kẻ không có tên.

Theo kế hoạch, bọn họ phải đi vào trong pháo đài của Lưu Gia, rồi mới tiến xuống sảnh trung tâm của những con đường ngầm. Trước khi kết thúc đêm, bọn họ phải bảo đảm đống thuốc nổ kia đã bị vô hiệu hoá. Bốn đường hầm chính và hàng trăm nhánh phụ, chỉ với mười sáu người phải trấn giữ trước mấy ngàn quân.

“Có đi không có về.” Lục Nhị cao hứng mỉm cười.

Trải qua cả quãng đường dài lẫn vách đá cheo leo, dường như thể lực của họ vẫn không bị ảnh hưởng chút nào. Bốn người nhảy lên trước, nhanh tay thủ tiêu mấy tên lính tuần. Sau đó những kẻ đi sau mang đám xác chết vất đi vô cùng gọn ghẽ. Họ thuận lợi chiếm lấy các góc quan sát. Một đội ngũ làm việc nhịp nhàng, ăn ý, không cần dùng đến lời nói dài dòng.

Lão Ngũ là chỉ huy, ra lệnh bọn họ tập họp hội bàn. Bản đồ mà Thính Phong các cung cấp hoàn toàn trùng khớp với những gì họ đã thấy. Lão Ngũ gật gù. “Đám ưng khuyển kia cũng là danh bất hư truyền.”

Thính Phong các và Nội xưởng không ít lần chạm trán bất hoà. Tuy đạo bất đồng, nhưng phàm là anh hùng sẽ trọng anh hùng, họ vẫn thầm công nhận đối phương có thực lực. Trong thời gian qua, nội xưởng bị Hoàng tướng quân kềm chế, chỉ có người của Thính Phong tự tung tự tác. Nay họ Thành đã bị đuổi đi hết, chính là thời điểm mà nội xưởng ra oai. Lão Ngũ dò tay theo con đường tiến đến tầng hầm. Tuy hung hiểm nhất, nhưng cũng là con đường ngắn nhất.

“Chúng ta không có nhiều thời gian.” Lão Ngũ chỉ tay lên ánh trăng chuẩn bị treo cao trên đầu.

Trước khi trời sáng chỉ có ba canh giờ để toàn thành tất cả công việc. Vừa phải đột nhập, vô hiệu hoá, đồng thời giữ cho được trận địa. Nói tóm lại, bọn họ phải tử thủ dưới mật đạo, không cho kẻ nào của Lưu Gia mồi lửa nổ sập hệ thống đường hầm.

CHƯƠNG 65: SỰ TRẢ THÙ (2)

Lục Nhị chớp mắt, ra hiệu mình đã rõ ràng nhiệm vụ. Lão Ngũ phất tay, bọn họ đồng loạt phóng đi tiến công về phía mục tiêu.

Đó là một đêm dài, thật sự rất dài.

^_^

Cảnh Hào ngồi trầm tư trên ngai cao chí thượng. Tuy đây chỉ là một chiếc ghế bình thường trong phòng quân cơ, nhưng chỗ này đã đủ để ông ta khẳng định địa vị của mình. Vừa sinh ra đời đã mang danh thái tử Việt Quốc, hai mươi năm được nuôi dạy chỉ để trở thành một vị vua đứng trên muôn dân. Nhưng giờ đây, ngai vàng ở Quốc Chính điện sao lại xa xôi cách trở đến thế. Gần sáu mươi năm trong cuộc đời, chớp mắt mà đã trôi qua rồi.

Có tiếng người mở cửa, Cảnh Hào ngẩng đầu nhìn chăm chăm, sau đó lại thở dài, tựa nhẹ vào lưng ghế.

– Phụ hoàng, Thanh Ngọc danh trà vừa mới pha đây. – Mạt Hối bưng khay đi đến gần ông.

– Con còn dám trở lại? – Cảnh Hào mệt mỏi lên tiếng.

– Nhi thần còn chưa có đi. – Hắn mỉm cười dâng trà lên.

Cảnh Hào cầm lấy, đưa ly trà thơm phức lên mũi ngửi. Đã mười năm rồi, hương thơm này vẫn chưa từng thay đổi. Chỉ có thương hải tang điền, con người thì biến hoá khôn lường.

– Con không sợ bị giết sao? – Cảnh Hào khàn giọng hỏi.

– Nếu phụ hoàng muốn, có thể giết nhi thần lúc này. – Mạt Hối cười nhẹ.

– Không, ta không giết con. Lúc này ta đang rất tỉnh táo, ta không giết nhi tử của mình.

– Phụ hoàng vẫn chưa ngừng tập môn tà công đó sao? Chính tay người đã đoạt biết bao nhiêu mạng rồi.

– Ta không biết. – Cảnh Hào sầu thảm lắc đầu.

– Khi con còn ở bên cạnh người, mỗi tháng là một mạng. Khi nhi thần rời đi, số lượng nhiều hơn gấp đôi. Bọn thuộc hạ của phụ hoàng luôn thay người xử lý xác chết. Chúng đem thi thể đám cung nữ chôn hết ở rừng đào gần Tiết Châu. Con làm sư gia ở đó hai năm, đã ghi chép không biết bao nhiêu vụ án dấu xác. Tất cả đều bị đập chết một cách hung bạo, không hề có dấu đao vết kiếm nào.

Mạt Hối không nhanh không chậm nói ra tất cả sự thật. Thảm án liên hoàn ở Tiết Châu, từ lâu hắn đã biết rõ người nào làm rồi. Phái người điều tra, truy tìm manh mối, tất cả đều là động tác che mắt thiên hạ. Hắn luôn giấu đi vật chứng quan trọng nhất có thể truy ra tung tích kẻ thủ ác. Bởi vì những kẻ muốn bắt Cảnh Hào, chỉ có thể đi vào con đường chết. Với trình độ võ công của ông ta hiện nay, trên dưới Lưu Gia đã không kẻ nào có thể đối đầu.

– Con cũng đã từng luyện Thôi Tâm chưởng mà, con phải biết môn võ công này luôn có khuyết điểm. Chúng làm cho ta có thực lực kinh người, cũng đôi khi cướp đoạt đi lương tri.

– Nhi thần biết. – Mạt Hối gật đầu. – Chính vì vậy con mới nguyện huỷ đi võ công