
p lại một tiếng, hắn lại cúi đầu tập trung thưởng trà.
Nói ra Du Tú mỗi ngày đều ngồi ở vị trí này đã thành thói quen. Mỗi ngày, ngoại trừ Du Tú cũng không có mấy người ngồi ở vị trí này, cho nên Lãnh Cầm đã lén đổi bàn trà này thành lá trà thượng hạng. Còn Du Tú cũng không biết chuyện lén lút này của Lãnh Cầm, chỉ nghĩ trà trong khách điếm này đều như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều không nói gì. Vốn dĩ Lãnh Cầm còn có chút căng thẳng, sợ hãi mình không thể thăm dò được tâm tư của Du Tú, lại sợ hãi nếu mình thăm dò được, phát hiện ra Du Tú kỳ thật không thích mình. Nhưng đợi sau khi hai người yên tĩnh một lát, Lãnh Cầm đột nhiên cảm thấy lo lắng của mình đã không còn nữa rồi.
Hưởng thụ thời khắc yên tĩnh này, ánh mắt Lãnh Cầm không tự giác nhìn sang phía Du Tú. Du Tú có khuôn mặt cực kỳ đẹp, hắn cụp mắt xuống hiện lên chút dịu dàng, lông mi rất dài, khi ly trà bốc hơi lên, lượn lờ giữa hai hàng lông mày của hắn, tựa như chút gió xuân.
Ngắm mỹ năm là một sự hưởng thụ, Lãnh Cầm vẫn kiên trì như vậy, lúc này loại kiên trì này của nàng càng trở nên mãnh liệt.
Sau một lúc lâu, Đinh Việt mới bưng đồ ăn lên, nhìn thấy vẻ mặt của Lãnh Cầm và Du Tú cũng không kinh ngạc. Mấy ngày nay hắn đã sớm thành thói quen nhìn bộ dáng đờ đẫn trước mặt của Lãnh Cầm và Du Tú, giống như không nhìn thấy gì. Cho nên hắn chỉ đặt đồ ăn ở trên bàn, nhanh chóng vội vàng đi chào hỏi bàn khách khác.
Nhìn thấy đồ ăn đã tới, Lãnh Cầm khẽ động, khẽ hỏi Du Tú trước mặt: “Huynh có cảm thấy hơi thiếu gì không?”
“Ừm?” Du Tú nhìn đồ ăn trước mắt, ánh mắt cũng không nhìn sang Lãnh Cầm, chỉ thấy Lãnh Cầm nói xong câu này cũng không nói gì nữa, Du Tú thuận miệng nói: “Thìa sao?”
Lãnh Cầm nhìn Du Tú không nhìn về phía mình, trong lòng có chút không yên tâm, nhưng nghe thấy câu sau của Du Tú có chút không nhịn được nâng trán: “Huynh có cảm thấy, nếu có rượu thì sẽ càng thú vị hơn không?”
Lãnh Cầm vừa nói xong, nhìn kỹ phản ứng của Du Tú.
Nhìn ánh mắt của Du Tú có chút quái dị nhìn mình, Lãnh Cầm xê dịch, nói tiếp: “…Làm sao vậy?”
“Lãnh Cầm, bây giờ là sáng sớm.” Du Tú cười một tiếng, chắc sẽ không có ai sáng sớm tinh mơ đã muốn uống rượu chứ? Huống chi hắn và nàng không phải sâu rượu.
“Ta biết.” Mặc dù mặt ngày càng đỏ, Lãnh Cầm vẫn kiên trì, hơn nữa còn nhanh chóng gọi Nhậm Lăng tới, nói Phương Tiểu An mang rượu đã chuẩn bị ngày hôm qua lên.
Vì thế dưới sự kinh ngạc của Du Tú, Lãnh Cầm ngửa đầu lên bắt đầu uống rượu.
.
.
Lúc Lãnh Cầm đang liều mạng trút rượu vào iệng, Nhậm Lăng và Đinh Việt đã ở trong phòng bếp.
Nhìn Phương Tiểu An đang chăm chú xào rau, Đinh Việt có chút thâm ý nhíu mày, cố ý lớn tiếng nói: “Bây giờ lão đại và Huyện lão gia đang uống rượu cùng nhau đó, thật không biết lão đại nghĩ thế nào, chuẩn bị làm cái gì. Phương huynh đệ à, ngươi có biết không?”
“Biết chuyện gì?” Vẻ mặt Phương Tiểu An bình tĩnh, đổ đồ ăn vừa xào xong vào trong đĩa.
“Không biết lão đại định làm cái gì.” Đinh Việt nhắc nhở.
Phương Tiểu An tỏ ra không hiểu, chỉ đặt đồ ăn vào tay Đinh Việt, ai ngờ Đinh Việt lại đưa tay về sau không nhận: “Ta vừa mới ở bên ngoài bận bịu mệt chết đi được. Từ khi Huyện lão gia tới, lão đại đều không làm việc, ngươi phải để ta nghỉ ngơi một chút, đừng bảo ta bưng thức ăn nữa.”
Phương Tiểu An im lặng nhìn thoáng qua Đinh Việt, im lặng một lát rồi quay sang nhìn Nhậm Lăng. Nhậm Lăng nhiệt tình với việc vặt trong khách điếm nhiều hơn Đinh Việt rất nhiều, Phương Tiểu An vừa nhìn hắn, hắn đã tự giác đi tới nhận lấy chén đĩa, xoay người đi vào trong đại sảnh.
Nhìn thấy Nhậm Lăng bưng đồ ăn tới, Đinh Việt vui vẻ, nhanh chóng nháy mắt với Phương Tiểu An: “Phương huynh đệ, kỳ thật ngươi thích lão đại nhà ta đúng không?”
“Đinh huynh đệ, ngươi đừng nói bậy.” Phương Tiểu An bình tĩnh tránh khỏi câu hỏi của hắn.
Đinh Việt cười tươi, hắn khoát tay nói: “Được rồi được rồi, ta không hỏi, ta biết là được rồi, có điều ta hy vọng ngươi và lão đại ở cùng một chỗ, tốt hơn so với Huyện lão gia nhiều.” Phương Tiểu An nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng mặt lại đỏ bừng, cho dù giọng hắn lạnh nhạt hơn nữa nhưng phản ứng như vậy cũng rất khó để che dấu.
Lần đầu tiên Phương Tiểu An cảm thấy có chút quẫn bách trước mặt Đinh Việt.
Đinh Việt có lẽ đã thật sự bận bịu mệt mỏi, không dễ dàng mới vào được phòng bếp nên không muốn ra ngoài nữa, khiến Nhậm Lăng một mình một người bận rộn ở bên ngoài, hắn lại ở trong phòng bếp tán gẫu về mối quan hệ của Lãnh Cầm và Phương Tiểu An.
Không biết qua bao lâu, Nhậm Lăng đột nhiên tiến vào, nói cho hai người một tin tức: “Lãnh cô nương say rượu, đang nắm tay Huyện lão gia, nói thế nào cũng không chịu buông ra.”
Nghe được tin tức này, vẻ mặt của Phương Tiểu An và Đinh Việt đều thay đổi.
Chương 29: Chiên (Hai)
Phương Tiểu An và Đinh Việt nghe được tin này đã thật sự kinh ngạc, có điều Phương Tiểu An nhanh chóng kéo Đinh Việt đang chuẩn bị đi ra ngoài xem, khẽ nói với hắn: “Đừng ra đó.”
“Ngươi nói cái gì?” Đinh Việt quả thật không thể tin được vào tai của mình, hắn thật sự không ngờ Phương