
hăm hở vẽ ra trong đầu, nói chung bao giờ cũng tuyệt! Nhưng để câu chuyện biến thành sự thật, tôi còn phải “lấy lòng” Phú ghẻ nhiều hơn nữạTôi bảo nó:– Mày ngồi đây nghen! Tao chạy đi đằng này chút!– Đi đâu vậy ?Tôi liếm môi:– Tao chạy đi mua bánh mì cho màỵSự tử tế đột xuất của tôi khiến Phú ghẻ cảnh giác:– Mày dịnh giở trò gì với tao vậy ?Nói xong nó chợt hiểu ra, không đợi tôi trả lời:– À, mày định bắt tao ở lại tập đàn cho mày tới tối chứ gì ?Tôi gãi cổ:– Tối đâu mà tối! Tập tới sáu giờ thôi!Hai giờ đến sáu giờ không phải là khoảng thời gian ngắn ngủị Nhưng một ổ bách mì nhét đầy thịt cũng không phải là thứ dễ từ chốị Nó đủ sức đè bẹp ý chí phản kháng của Phú ghẻ.– Lẹ đi! – Cuối cùng, Phú ghẻ làu bàụChỉ đợi có vậy, tôi cười hì hì và ba chân bốn cẳng phóng vù ra cổng.Nhưng dù trấn áp được nhỏ Châu, gạt gẫm được nhỏ Thảo và “dụ khị” được Phú ghẻ, tài nghệ của tôi rốt cuộc vẫn không thành.Vào một ngày không báo trước, ba tôi đột ngột xuất hiện và ông đứng dạng chân chắn ngang nẻo đường nghệ thuật của tôị Lúc đó tôi đang ngồi ngoài vườn cặm cụi tập đánh nhịp theo cuốn “Tự học ghi-ta”.– Cái gì đây ? – Ba tôi ném cuốn tập xuống trước mặt tôi đánh “xoạch” một cái, giọng bốc lửạTôi tái mặt nhận ra đó là cuốn bài tập Vật Lý của tôị Thời gian gần đây, do mãi mê tập đàn, tôi chẳng buồn ngó ngàng gì đến bài vở. Chiều nào tôi cũng lẻn ra vườn ngồi gảy “chách chách”. Sáng vô lớp tôi xách theo cuốn “Tự học ghi-ta” nhờ Phú ghẻ “phụ đạo”.Không học bài, cũng không chú ý nghe giảng, tôi đã dốt lại càng dốt. Nhưng tôi ỷ lại có Phú ghẻ bên cạnh. Nó là “ông thần hộ mạng” của tôị Hôm nào có bài tập, tôi photocopy bài làm của nó thoải máị Nhờ vậy tôi thoát hiểm nhiều lần.Nhưng hôm làm bài kiểm tra môn vật lý vừa rồi, Phú ghẻ chơi tôi một vố đau điếng. Nó thình lình nghỉ học, bỏ về quê ăn giỗ. Trong khi nó ngồi rung đùi ở nhà ông cậu nó và đớp hết món xôi, tới món gà thì tôi ngồi trong lớp gặm cán viết hệt như chó gặm xương. Môn toán tôi học còn đỡ đỡ chứ vật lý với hóa học thì tôi “cạch mặt” từ lâụ Đã vậy, gần đây tôi mê môn “nhạc lý” hơn môn “Vật lý” nên bài tập kiểm tra đối với tôi chẳng khác nào cánh rừng Phi Châu, chẳng biết đường vô chỗ nào, lối ra ở đâụ Tôi xoay ngang xoay dọc cái đề bài một hồi và cuối cùng “tương” đại một vài dòng gọi là … “cho có với người ta”. Chính nhờ “sức lao động” mà tôi bỏ ra khi ngệch ngoạc vài dòng “làm mẫu” đó, bài làm của tôi được lãnh “một gậy” thay vì lãnh “trứng gà” như trước naỵTôi đã giấu cuốn tập vật lý có cái “thành tích” mới nhất đó vào sâu trong ngăn bàn, tận dưới đáy chồng tập, không hiểu sao ba tôi lại “mò” ra dược.Biết “sao quả tạ” đang chiếu tôi cuối gầm mặt nín thinh. Nhưng ba tôi không giống ba người khác. Tôi cãi, ông tức đã đành. Tôi nín, ông càng tức hơn.Thấy tôi ngồi im chịu trận, ông lại gầm lên:– Mày học hành như vậy hả, thằng đầu bò kia ?Vừa nói ông vừa tiến lại gần tôị Và khi nhác thấy cuốn “Tự học ghi-ta” nằm kế chân tôi, ông liền cúi xuống vồ ngay lấy:– Hừ học bài không lo, lo học ghi-ta!Rồi ông gằn từng tiếng:– Này, tự học ghi-ta này! Tự học ghi-ta này!Cứ mỗi tiếng “này” lại kèm theo một tiếng “soạt”. Ông :”này” chừng năm tiếng, cuốn sách của tôi đã rách teng beng. Ông ném cuốn sách lên không trung, giấp vụn bay như bươm bướm.Chừng như chưa đã giận, ông hầm hầm giật phắt cây đàn trên tay tôị Thoạt đầu tôi định níu lại nhưng rồi không dủ can đảm, tôi đành buông tay phó mặc cho số phận.Ba tôi xách cây đàn đi về phía hàng rào kế con hẻm và dang thẳng cánh quật nó vào trụ cổng bằng sắt.Tôi ngồi một chỗ hồi hộp theo giỏi cơn thịnh nộ của ba tôi, nhưng đến khi ông hai tay nắm cần đàn giơ cao lên khỏi đầu chuẩn bị quật xuống, tôi không đủ bình tĩnh để chứng kiến hành động đó. Tôi nhắm mắt lại và nghe run lên khi cây đàn “răng rắc” trước khi tan ra thành từng mảnh.“Hạ thủ” xong, ba tôi lẳng lặng bỏ vào nhà. Từ lúc giật cây đàn trên tay tôi đến lúc “hủy diệt” nó, ông tịnh không nói lấy một tiếng. Chỉ có mặt ông đầy giông bãọTôi ngồi lại ngoài vườn, lòng đau như xé.Hôm nay ba tôi trước sau không “động thủ” với tôị Tôi chẳng lãnh một cú thiết cước nào vào hạ bàn nhưng không vì vậy mà tôi ít đau hơn. Thậm chí so với nỗi đau thể xác, nỗi đau tinh thần còn lớn lao hơn nhiềụ Lúc nãy, khi nghe những tiếng vỡ răng rắt vang lên, tôi cứ tưởng không phải cây đàn mà chính trái tim tôi đang rạn vỡ.Thế là mộng ước của tôi trong phút chốc bỗng tan thành mây khóị Tôi chẳng bao giờ trở thành tay chơi ghi-ta ngang tầm cỡ Phú ghẻ. Tôi cũng chẳng có dịp nhờ cây đàn nói hộ lòng tôi trước mặt Cẩm Phô.Trong lúc tôi đang ngồi ủ rũ trong bóng chiều chập choạng, mặt mày đờ đẫn như một con gà toi, thì sau lưng bổng vang lên tiếng bước chân lạo xạọ Rồi giọng nhỏ Châu sát bên tai:– Làm gì anh ngồi buồn thiu vậy ?Tôi chưa kịp trả lời thì nhỏ Châu đã phát hiện ra những mảnh đàn vỡ. Nó hạ giọng:– Ba vừa ra đây hả ?Tôi nghiến răng:– Chứ còn ai nữa!– Ba biết anh tập đàn từ lâu rồi chứ bộ!Câu nói không đầu không đuôi của nhỏ Châu khiến tôi phải hỏi lại:– Mày nói vậy nghĩa là sao ?Giọng nhỏ Châu trầm ngâm:– S