
ức hít hít mũi, nuốt nước mắt trở lại trong bụng, quay đầu nhìn Mạc Tử Hiên, “Mạc thiếu, đưa tôi về nhà nhanh lên”. Không phải giọng điệu cầu xin mà là giọng điệu ra lệnh. Nói xong, Vũ Vi ngồi vào trong xe, gương mặt thanh tú đã tràn ngập lo lắng.
Mạc Tử Hiên sững sờ một chút, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác ra lệnh. Hắn nhìn thật sâu Vũ Vi một cái, sau đó đi tới vị trí lái xe, nhanh chóng lái xe chạy tới nhà trọ Vũ Vi.
Dọc đường đi, Vũ Vi không ngừng gọi điện thoại, nhưng là, nhưng vẫn không có người nghe, cô cũng điện vào điện thoại di động của mẹ, nhưng lại ở trong tình trạng tắt máy.
Đây là chuyện chưa từng xãy ra, trong lòng Vũ Vi càng ngày càng lo lắng, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
Mạc Tử Hiên xuyên qua kính xe nhìn vẻ mặt sốt ruột cùng vẻ lo lắng của Đồng Vũ Vi thì không khỏi tăng ga, một chiếc xe màu bạc chạy nhanh như bay trên đường, cứ hướng về một phía mà chạy vượt qua nhiều xe ở sau.
Rất nhanh xe chạy tới nhà trọ Vũ Vi, xe còn chưa kịp dừng hẳn, Vũ Vi liền mở cửa xe nhanh chóng chạy vào nhà trọ. Mạc Tử Hiên xuống xe gắt gao theo sát Vũ Vi.
Mở cửa phòng Vũ Vi liền thấy mẹ hôn mê té trên đất. cô lập tức chạy tới bên người mẹ mình, đem mẹ bất tỉnh ôm vào trong lòng, bàn tay run rẩy để trước mũi mẹ mình, lúc cảm giác được mẹ vẫn còn thở yếu ớt, cô nhanh chóng giúp mẹ đúng lên, còn mình thì đứng trước người mẹ mình, hai tay nắm lấy hai tay mẹ mình, chuẩn bị đem mẹ đặt ở trên lưng.
Nhưng hai chân cô không còn chút khí lực do thấy mẹ mình bất tỉnh, thử vài lần cô cũng chưa cõng mẹ lên được. Đang lúc cô sốt ruột không biết làm sao, giọng đàn ông dễ nghe truyền vào tai, “Tôi tới”. Lời nói vừa dứt, Vũ Vi cảm giác được ở sau lưng mình, mẹ đã bị Mạc Tử Hiên cõng sau lưng.
Vũ Vi giật mình một cái, không nghĩ tới Mạc Tử Hiên lại đi sau lưng cô.
“Gọi điện thoại cho bệnh viện, kêu họ chuẩn bị phòng phẫu thuật. Nói là tôi muốn họ chuẩn bị”. Mạc Tử hiên đem điện thoại của mình quăng vào tay Vũ Vi, còn mình cõng mẹ Đồng ra khỏi phòng. Vũ Vi vừa kiếm số điện thoại của bệnh viện, vừa theo sau Mạc Tử hiên chạy ra khỏi phòng.
Mạc Tử Hiên cẩn thận đặt mẹ Đồng ngồi ở sau xe, còn mình ngồi vào vị trí lái xe, nhanh chóng lái xe chạy tới bệnh viện.
Dọc theo đường đi Vũ Vi gắt gao nắm chặt tay mẹ mình, lòng không ngừng cầu nguyện ông trời, không nên mang mẹ cô đi.
Nhưng lời cầu nguyện thành kính trên đường của cô cũng không thấu được ông trời. Mẹ Đồng vừa mới được đưa vào phòng phẫu thuật không lâu, đèn phòng phẫu thuật đã tắt.
Vũ Vi lo lắng chạy đến trước người bác sĩ trưởng, hai tay gắt gao túm lấy tay áo bác sĩ trưởng, “Bác sĩ, mẹ tôi bà thế nào”.
Bác sĩ trưởng liếc mắt nhìn Mạc Tử Hiên đứng ở bên cạnh, được Mạc Tử Hiên cho phép, vẻ mặt thương tiếc nhìn Vũ Vi, thành thật nói, “Quá muộn, mẹ cô bệnh tim bộc phát, đã qua đời”.
Chương 60: Tôi không tin!
Vũ Vi kinh ngạc nhìn bác sĩ, sau đó liều mạng lắc đầu, “Ông nói láo, trên đường đến bệnh viện rõ ràng mẹ vẫn còn thở làm sao chết? Bà làm sao chết? Bà làm sao có thể đã chết?”
Bác sĩ cực kỳ đồng cảm nhìn Vũ Vi, “Thật xin lỗi, lời tôi nói là sự thật”.
Vũ Vi liền tức giận không thôi, cô dùng sức đẩy người bác sĩ, “Tôi không tin!”. Nói xong, cô vượt qua mấy người bác sĩ chạy vào phòng phẫu thuật.
Mạc Tử Hiên nhìn thấy Vũ Vi chạy vào phòng phẫu thuật, lo lắng đi theo.
Lúc Vũ Vi nhìn thấy thi thể nằm trên bàn mổ bị vải trắng che, nước mắt trong hốc mắt chậm rãi chảy xuống mặt, cô đi từng bước từng bước tới trước bàn mổ, hai tay run rẩy đưa ra, nhẹ nhàng vén vải trắng lên, khi cô nhìn thấy sắc mặt tái nhợt không có chút sự sống nào của mẹ, thân thể cô thẳng tắp cứng lại, nước mắt nóng bỏng từng giọt từng giọt rơi xuống mặt mẹ cô, mặt mẹ, vẫn hiền lành như trước, bên khóe miệng còn nở nụ cười cưng chiều, thấy thế nào cũng không giống một người chết, cô vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má mẹ, trong lòng vẫn ôm một tia ảo tưởng, mẹ còn sống.
Nhưng, lúc tay cô chạm đến gương mặt lạnh như băng của mẹ, trong nháy mắt đó cô cảm thấy cả thế giới như sụp đổ, trước mắt tối sầm, ngất xỉu.
Trước khi cô hôn mê, cô cảm giác mình ngã vào một lòng ngực ấm áp, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cơ thể suy yếu của cô.
Mạc Tử Hiên vẫn đứng sau lưng Vũ Vi, lúc hắn nhìn thấy Vũ Vi ngất xỉu, không chút chậm trễ tiến lên ôm lấy cơ thể mảnh mai của Vũ Vi, hắn ôm Vũ Vi chạy ra khỏi phòng phẫu thuật, vừa chạy vừa phân phó y tá đứng ở hành lang, “Nhanh gọi viện trưởng tới”.
Y tá nhìn thấy dáng vẻ nóng nảy của Mạc thiếu, sững sờ một cái rồi mới lấy lại tinh thần, cô vừa chạy về phía phòng làm việc của viện trưởng, vừa ngoảnh đầu lại vẻ mặt đố kị nhìn Vũ Vi trong lòng Mạc thiếu.
Cô thích Mạc Tử Hiên, đã từng cố gắng tiếp cận Mạc Tử Hiên, nhưng mà bị vẻ mặt lạnh lùng của Mạc Tử Hiên dọa cho sợ đến rút lui. Cô không dám lộ liễu thích Mạc Tử Hiên, chẳng qua là vẫn len lén ở trong lòng thích Mạc Tử Hiên.
Cô cho là Mạc thiếu đối với bất luận người nào cũng đều là dáng vẻ lạnh lùng, nhưng không nghĩ tớ Mạc thiếu sẽ vì cô gái hôn mê trong ngực hắn mà lộ vẻ lo lắng, cô thật đố kị với cô gái kia, nếu