
ản năng nhìn về phía đình nghỉ mát, trong lương đình đã sớm không còn ai, có chăng chỉ còn lại trên mặt bàn loang lổ vết máu chưa khô.
Vũ Vi xoay người, cầm hành lý rời đi Mạc gia.
Trở lại trong nhà củ trong lòng của cô có chút trống rỗng trong nhà không có người mẹ thân yêu đã không còn giống nhà nữa, bên cạnh không có mẹ cô cảm thấy rất cô đơn.
Cô ngăn chận khổ sở trong lòng, cầm quần áo từng cái từng cái máng vào trong tủ, tất cả đều là quần áo của chính cô những gì mua ở Mạc gia cô một cái cũng không mang đi bởi vì cô về sau không muốn cùng Mạc Tử Hiên có bất kỳ liên hệ, càng không muốn gặp lại Mạc Tử Hiên.
Nghĩ tới đây cảm giác trong lòng của cô rất khó chịu khó có thể dùng ngôn ngữ nào hình dung, loại cảm giác đó làm cô xục xùi muốn khóc.
Đơn giản quét dọn căn phòng một chút Vũ Vi liền nằm ở trên giường ngủ, tự nhiên ngủ thẳng nửa đêm
Cô bị lạnh đồng thời cũng bị đói mà tỉnh.
Mở hai mắt ra cô theo thói quen nhìn lên tủ đầu giường, khi không nhìn thấy trên đầu giường có bữa ăn nóng hổi cô liền giật mình, sau đó một cảm súc khó có thể diễn đạt bằng ngôn ngữ lang tỏa toàn thân. . . cô ngơ ngác nhìn tủ đầu giường trống rỗng đến ngẩn người. . . . .
Hồi lâu cô mới đứng dậy đến phòng bếp làm đồ ăn lót dạ, ngay lúc này nước mắt không khống chế được đua nhau rớt xuống nền nhà.
Chương 159: Lòng tốt của cô lại bị xem nhẹ
Vũ Vi toàn thân cứng ngất cô tự nhiên vì chuyện này mà không khống chế được chảy nước mắt!
Cô khổ sở cười một tiếng thì ra trong lúc vô tình Mạc Tử Hiên đã sớm chiếm một vị trí quan trọng trong lòng của cô như vậy . . . .
Nhưng là cô phải quên Mạc Tử Hiên đi bởi vì cô không tin vào tình yêu, càng thêm không tin anh là thật tâm yêu mình!
Cô từ từ đi tới ban công ngước đầu đang nhìn bầu trời đầy sao đang tỏ sáng cô hít thật sâu rồi thở ra một hơi rồi mới xoay người đi tới nhà bếp.
Sáng sớm, ánh mặt trời chói mắt làm Vũ Vi không thể không mở hai mắt ra, cô duỗi lưng một cái từ trên giường ngồi dậy nhìn rèm cửa sổ mở rộng, trong lòng có chút không biết làm sau. . . .
Vội vã ăn sáng xong thay quần áo sạch sẽ mang lên túi xách nhỏ cô rời nhà.
Cô ở trên đường lớn chậm rãi đi lại mỗi lần thấy thông báo tuyển dụng đều dừng bước lại xem, cô cần một công việc để nuôi sống mình.
Chỉ là tìm suốt cả một ngày cũng không có ai chịu tuyển cô, không phải là do bằng cấp cô không đạt yêu cầu mà là do cô không có kinh nghiệm làm việc. . . .
Mắt thấy trời dần dần tối xuống, Vũ Vi không khỏi thở dài đầu năm nay công việc thật đúng là khó tìm nha!
Đứng ở một cửa hiệu quần áo sang trọng cô thật sâu thở ra một hơi, đây là nơi cuối cùng rồi nếu thất bại cô liền đi trở về nhà, chờ ngày mai lại tiếp tục!
Mạc Tử Hiên cùng vợ chồng Lạc Tử Ngôn và Giang Tử Đồng ngồi chung một chỗ ăn trưa.
Mùi thịt bò bít tết thơm ngào được dọn lên bàn, Lạc Tử Ngôn cắt thịt bò bít tết thành từng miếng nhỏ rồi đưa cho Tiểu Đồng, Tiểu Đồng hạnh phúc cười một tiếng thưởng thức thịt bò Lạc Tử Ngôn đã vì cô mà cắt.
Giang Tử Đồng định tự mình cắt thịt bò thì bị Lãnh Ngôn nhanh tay cướp đi “Để anh”
Giang Tử Đồng hé miệng cười cười bưng ly trà sữa trên bàn, vừa uống vừa thưởng thức cảnh đẹp trên đường.
Bọn họ ân ân ái ái làm trong lòng Mạc Tử Hiên dâng lên từng trận khổ sở, anh cũng muốn đem ngươi con gái mình yêu mà cưng chiều, đáng tiếc cô lại không cho anh cơ hội. . . .
Mễ Tiểu Đồng ngẫn đầu thấy biểu tình trên mặt Mạc Tử Hiên, cô dùng cùi chỏ đụng đụng cánh tay Giang Tử Đồng ngụ ý muốn cô hỗ trợ “Dĩ đồng, mình cảm thấy cái ngươi ở trung tâm callme tên là Jane Eyre gì đó cũng không tệ a, vừa đáng yêu lại đơn thuần còn rất tiết kiệm.”
Giang Tử đồng lập tức hiểu ý tiếp lời “Đúng vậy a.Cô Jane Eyre đó là người rất tốt Lãnh Ngôn anh cũng đã gặp cô ấy rồi đúng không, anh thấy cô ấy thế nào?”
Lãnh Ngôn vừa mới đem đĩa thịt bò bít tết mình cắt xong đặt trước mặt Giang Tử Đồng “Không nhớ rõ, trong mắt của anh cùng trong lòng anh chỉ có một mình em thôi, những người phụ nữ khác hình dáng ra sau anh thật không có ấn tượng”
Giang Tử Đồng âm thầm liếc Lãnh Ngôn tên này cái gì cũng tốt, chính là không biết phối hợp. Thật là một tên ngốc tử.
Thấy Lãnh Ngôn không hiểu phối hợp với các cô, Mễ Tiểu Đồng liền nhìn Lạc Tử Ngôn “Tử Ngôn, cô gái kia thật rất tốt đúng không lại rất đáng yêu, em rất thích cô ta hôm nào hẹn mọi người cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm nha!”
Mễ Tiểu Đồng suy nghĩ gì trong lòng Lạc Tử Ngôn há có thể không biết?
Nhìn người ngồi đối diện, anh âm thầm lắc đầu chỉ sợ vợ hắn phải phí công vô ích, Mạc Tử Hiên căn bản không nghe bọn họ đang nói gì. Chỉ là, vì để vợ vui anh cũng gật đầu một cái “Tốt, hôm nào cùng nhau ăn cơm.”
Mễ Tiểu Đồng thấy Lạc Tử Ngôn tán thưởng thì vô cùng đắc ý, đúng là vợ chồng cô tâm linh tương thông, sau đó hưng phấn nhìn Mạc Tử Hiên “Tử Hiên, đến lúc đó anh cũng tới nha!”
Mạc Tử Hiên quay đầu lạnh lùng nhìn cô “Tiểu Đồng, ý tốt của cô tôi nhận nhưng tôi hi vọng đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.” Nói xong anh từ trên ghế đứng dậy chuẩn bị rời khỏi nhà hàng.
Tiểu Đồng nổi giận cô là