Polly po-cket
Tổng giám đốc tha tôi đi

Tổng giám đốc tha tôi đi

Tác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328863

Bình chọn: 9.00/10/886 lượt.

oạt hôm đó rốt cuộc là thế nào đây?

Chạm tay vào môi, dường như hơi thở của anh vẫn còn lưu lại trên đó, nhưng mà, cảm thấy thì xa tận chân mây….Rất xa… rất xa…

“Cô Cảnh, cô không sao chứ?” Trợ lý thấy sắc mặt cô không tốt, quan tâm hỏi.

Vãn Tình phục hồi lại tinh thần, cười nhẹ một tiếng, “Tôi không sao, cảm ơn anh đã có lòng đến đây một chuyến.”

“Nếu di động đã được đưa tới rồi, vậy tôi đi trước đây.”

“Vâng. Tạm biệt.” Vãn Tình nhìn theo chiếc xe dần biến mất trong con hẻm nhỏ.

Sững sờ hồi lâu cô mới chậm rãi quay người. Cúi đầu nhìn điện thoại di động, tiện tay mở ra muốn kiểm tra xem dữ liệu trong máy lúc bị ném hôm qua có còn không. Thế nhưng, đến lúc nhìn xem danh bạ, ngón tay Vãn Tình bất động dừng trên màn hình điện thoại.

Lục Yến Tùng đã xóa số điện thoại của mình trong danh bạ cô. Anh có ý gì? Muốn chứng minh rằng, từ nay và mãi mãi sẽ không còn liên hệ với nhau sao?

Toàn thân lạnh buốt, từ lòng bàn chân xông thẳng lên tiến vào tận tim cô. Thế này… Cũng tốt!

Cất di động, ngẩng mặt đi vào trong nhà.

Mặc cho bầu trời đêm mang những giọt nước mắt của cô đi….

*******

Trong mấy ngày này, Thi Nam Sênh và Thiên Tình đã bắt đầu chọn ngày cưới.

Vì chuyện kết hôn, nên người lớn hai nhà hẹn gặp nhau tại nhà họ Lục cùng bàn bạc. Nhưng hôm ấy Cảnh Kiến Quốc không có mặt. Mọi người ai cũng hiểu, nút thắt trong lòng ông vẫn chưa được tháo gỡ. Phận làm con đương nhiên cũng không thể miễn cưỡng cha mình.

Ở nhà họ Lục, Lục Thánh Duy yêu thương Thiên Tình và Vãn Tình không khác gì con của mình, lúc nói chuyện với bà Thi cũng nhiệt tình niềm nở như con gái của mình lấy chồng vậy. Thiên Tình cũng vô cùng cảm động trước tấm lòng của ông.

Cuối cùng hai nhà quyết định tổ chức đám cưới vào tháng sau, chuyện bàn bạc coi như kết thúc.

Bà Thi được tài xế chở về trước, bà vui đến nỗi trên môi cười mãi không khép lại được.

Thi Nam Sênh đưa Thiên Tinh đi chọn áo cưới, chỉ còn mỗi mình Vãn Tình ở lại.

“Dù sao hôm nay cũng là chủ nhật, ở lại ăn cơm tối, hàn huyên với mẹ một chút, tối nay ngủ lại đây đi. Đã lâu rồi mẹ không được nói chuyện với con.”

Mẹ nhiệt tình giữ lại, Lục Thánh Duy cũng mong muốn hai mẹ con bọn họ có thể phát triển tình cảm hơn, đương nhiên phải đứng về phía vợ mình rồi.

Trước sự chân thành và mong đợi của mẹ, sao Vãn Tình nỡ nào mà từ chối cho được? Đừng nói là bà khát vọng được nói chuyện với mình, không phải ngay cả chính cô cũng muốn vậy sao?

Bao nhiêu năm qua, nằm mơ cô cũng chỉ ao ước được cùng ngủ một giường với mẹ, nghe bà hát những khúc ru khắc sâu trong trí nhớ.

Lục Yến Tùng cũng không ở đây, huống chi hiện giờ anh đang đi nghỉ mát cùng cô Mạt kia, hẳn là sẽ chưa về ngay lúc này.

Vì vậy Vãn Tình gật đầu đáp, nắm tay mẹ rồi quay sang mỉm cười nhìn Lục Thánh Duy, “Vậy tối nay chú Lục phải tạm thời cho cháu mượn mẹ rồi.”

Lục Thánh Duy thương yêu nhìn vợ mình, “Chỉ cần hai mẹ con vui vẻ, muốn mượn bao lâu cũng được.”

****

Hai mẹ con nằm ở trên giường, Vãn Tình cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, hốc mắt cảm động ươn ướt.

“Mẹ, con thật sự không ngờ con có cơ hội nằm cạnh mẹ thế này.” Cô như đứa trẻ dựa vào lòng mẹ. Mùi hương trên áo ngủ của mẹ so với trong trí nhớ không hề thay đổi chút nào.

“Mẹ cũng không ngờ, còn được ôm con mà ngủ.” Mắt bà Lục nóng lên, yêu thương vỗ về mái tóc mềm mại của con gái, “Bao nhiêu năm qua, khổ cho hai chị em các con rồi.”

Vãn Tình lắc đầu, “Những chuyện này đều đã qua hết rồi ạ, mẹ đừng bận lòng đến nó nữa. Cuộc sống bây giờ của mẹ rất tốt, Thiên Tình cũng có được hạnh phúc, đối với con bấy nhiêu đã vô cùng vui vẻ rồi.”

Bà Lục rũ mắt, lo lắng nhìn Vãn Tình, “Vậy còn con? Hạnh phúc của con thì sao?”

Vãn Tình sửng sốt, hồi lâu mới cười nói, “Con ạ…. Còn sớm mà! Chờ Thiên Tình kết hôn xong rồi hãy lo đến chuyện của con.”

“Con và A Tùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Lúc đầu mẹ nghĩ quan hệ của các con không tệ. Cũng đã từng bàn về chuyện này với chú Lục con, ý của chú Lục chỉ cần các con muốn đến với nhau thì mọi người sẽ ủng hộ các con.”

“Mẹ, sao lại nói đến chuyện này? Giữa con và anh ấy không có gì đâu. Mẹ cũng thấy đấy……” Vãn Tình khựng lại, vùi sâu mặt mình vào lòng bà Lục. Dường như chỉ có như vậy mới khiến cô thấy ấm áp hơn chút, “Giờ anh ấy đã có bạn gái ổn định. Hơn nữa, hiện hai người còn cùng nhau đi nghỉ phép, giữa con và anh ấy vốn không phải là kiểu quan hệ kia.”

Bà Lục thở dài. Tâm sự của con gái, nó không cần nói bà cũng hiểu được.

“Thằng bé A Tùng này, bụng dạ nó cũng tốt, chỉ là bao nhiêu năm qua bị đám con gái tô son trét phấn đó nuông chiều riết sinh hư, đối với cái gọi là tình yêu này e là nó còn vụng về chưa rõ. Yêu một người chính là như thế, nó không hề đơn giản như mình nghĩ. Mẹ thấy…. Nếu các con thật sự không thể, vậy con đừng yêu nó nữa. Để mẹ bàn với chú Lục kiếm một người giới thiệu cho con được không?”

Vãn Tình cười khì đáp, “Dạ được. Chỉ cần là mẹ thích thì chú Lục sẽ để ý, mà chú ấy đã để ý thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.”

“Con yên tâm, chú Lục sẽ hết lòng lo cho chuyện của con. Mẹ nhất định nói với chú ấy sẽ