Disneyland 1972 Love the old s
Tổng giám đốc tha tôi đi

Tổng giám đốc tha tôi đi

Tác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210412

Bình chọn: 7.00/10/1041 lượt.

rồi, cô ấy vẫn chưa liên lạc với cậu sao?” Tên nhóc này quyết sống chết không chịu thú nhận phải không?

Hai ngày nay, anh không làm gì chỉ một mực chờ điện thoại từ nước ngoài của người nào đó. Nhưng….Kết kết quả của sự mong đợi, là nỗi thất vọng hết lần này tới lần khác….

Cảnh Thiên Tình, em làm rất tốt!

Tốt đến độ tôi thật sự rất muốn vỗ tay ủng hộ em!

Nói đi là đi luôn, đến cả cái bóng cũng không cho tôi được nhìn thấy.

Hơn nữa, đi rất thoải mái, rất kiên quyết….

Để tôi một mình ở nơi này với tâm trí điên đảo….

“Xem ra đúng thật là không có liên lạc.” Mộ Thiệu Đàm gật gật đầu, tự hỏi tự trả lời.

“Cậu câm miệng.”

Mộ Thiệu Đàm bĩu bĩu môi, “Tối hôm qua tôi đi ngang phòng Trầm Âm, sau đó phát hiện….” Anh ta cố ý dừng lại không nói nữa, liếc nhìn vẻ mặt Thi Nam Sênh. Phát hiện mí mắt anh khẽ động, đây rõ ràng là biểu hiện có quan tâm. Anh ta khoanh tay trước ngực, “Lúc đó Trầm Âm đang chat với Thiên Tình trên QQ. Cậu có muốn tôi giúp cậu hỏi Trầm Âm số QQ của Thiên Tình không?”

Đáy mắt Thi Nam Sênh như đang tụ tập gió bão. Thoạt nhìn rất kinh khủng, đến mức khiến người ta thấy ớn lạnh.

“Không…dùng!” Hai chữ gần như cắn răng nghiến lợi từ môi anh bật ra.

“Cậu chắc chứ?”

“Cậu đừng dài dòng nữa, bây giờ có thể cút được rồi đấy!” Tâm tình anh đang rất tệ. Không liên lạc với anh, nhưng vẫn giữ liên lạc với Mộ Trầm Âm. Đây chính là tình bạn mà cô ấy nói?

Đồ lừa gạt! Mang tôi ra đùa giỡn trong lòng bàn tay, hay ho lắm sao?

“Còn một chuyện, nói xong tôi sẽ đi ngay.” Mộ Thiệu Đàm nhìn Thi Nam Sênh.

Thi Nam Sênh đã mất hết kiên nhẫn.

“Lần này em trai tôi theo đuổi Thiên Tình thật rồi, bởi vì nó đang làm thủ tục xuất ngoại du học. Hơn nữa còn là đi Hàn Quốc.”

Thi Nam Sênh sững sờ.

Vẻ mặt Mộ Thiệu Đàm rất nghiêm túc. Anh ta cúi đầu nhìn Thi Nam Sênh, “A Sênh, nếu như cậu đối với Thiên Tình không phải thật lòng, vậy thì…. Cậu hãy buông tay, cho Trầm Âm một cơ hội đi!”

“Chuyện của bọn họ…. Không liên quan tới tôi!” Thi Nam Sênh nghe được tiếng của mình rất thất vọng, rất chán nản….

“Hai người đều là anh em của tôi, tôi không hy vọng hai người đều cùng yêu một cô gái.”

“Tôi không có yêu cô ấy!” Anh bác bỏ lời đó. Nhưng mà….Thật sự không có sao?

Nếu quả như thật không có, tại sao giờ phút này, trong lòng lại lo lắng đến vậy?

Mộ Trầm Âm muốn theo đuổi tới Hàn Quốc?

Cô ấy cũng biết tất cả chuyện này, và đã ngầm đồng ý sao?

“Hy vọng là không có thật.” Mộ Thiệu Đàm than nhẹ.

“Cậu dài dòng quá!” Thi Nam Sênh bực bội lại mở tài liệu ra, nhưng rồi anh phát hiện….Người được xưng là cuồng việc như mình, bây giờ ngay cả một chữ cũng xem không vô!

Cái người phụ nữ đáng ghét đó! Đi rồi thì thôi, còn quấy nhiễu đến công việc của anh!

“Cậu nói em trai cậu cứ yên tâm mà theo đuổi đi, tôi…. không quan tâm!”

Ba chữ cuối cùng, anh phát hiện, bản thân thật sự phải cố gắng lắm mới nói ra được….

Chương 110: Có Người Vì Mình Che Gió Che Mưa

“Cậu chắc chứ?” Mộ Thiệu Đàm quan sát anh thật kỹ.

“Không còn chuyện gì thì cậu có thể đi ra ngoài, tôi còn rất nhiều việc phải làm.” Thi Nam Sênh lên tiếng đuổi người.

Mộ Thiệu Đàm nhún nhún vai, không nói thêm gì nữa, kéo cửa phòng làm việc xoay người bước ra ngoài.

Cửa phòng vừa khép lại….Thì nghe được từ sau cánh cửa vang lên hàng loạt tiếng ‘rầm rầm rầm’.

Trong phút chốc, tất cả mọi người bên ngoài cửa đều im như thóc.

Mộ Thiệu Đàm thầm nhủ may mắn vì những tài liệu kia không phải ném lên người mình, nghĩ lại mà phát sợ vỗ vỗ ngực, “Trợ lý Trần, mau tìm thư ký vào trong đó thu dọn đi.”

“Chuyện này….Sợ là sẽ không ai dám đi đâu!” Trần Lâm quét một vòng phòng thư ký, quả nhiên….Tất cả mọi người đều cúi gằm đầu, làm như ai nấy đều đang rất bận rộn.

Môi trường làm việc như vậy, thật là quá đáng sợ!

…. ***….

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng một cái đã qua một tháng.

Có lẽ vì ngày nào cũng tham gia quá nhiều hoạt động, nên thời gian trôi qua rất nhanh.

Lúc này Thiên Tình đang đi một mình trên đường phố ở Seoul, rất nhiều người đang đi lại tấp nập trên đường lớn.

Quán xá chung quanh đèn đuốc sáng trưng, đủ màu đủ sắc, giống như vô số viên thủy tinh lộng lẫy được sâu thành một chuỗi.

Thiên Tình dùng điện thoại công cộng gọi về cho người nhà. Sau khi gọi điện thoại xong, liền sang tiệm thuốc bên cạnh dùng tiếng Hàn không thạo mua bông băng và thuốc bôi ngoài da, rồi tìm một cái bệ vườn hoa ngồi xuống.

Gió ban đêm lạnh thấu xương, đèn đường phía trên đầu rọi xuống kéo dài bóng dáng lẻ loi của cô, nhìn có vẻ tiêu điều quạnh quẽ.

Kéo ống quần lên, thấy vết thương trên đầu gối đã bị trầy xước rướm máu, cô hít sâu một hơi thử chạm vào nó, đau đến há miệng hít hà, vội vàng bỏ tay ra.

“Cảnh Thiên Tình, phải dũng cảm lên!” Cô cố gắng cười động viên mình.

“Không được khóc, dù có khóc thì ở đây cũng không có ai thương xót mày đâu.” Cô cố cười cho thật tươi, ánh mắt sáng lấp lánh.

Lấy tăm bông chấm vào thuốc cẩn thận thoa lên vết thương. Vừa thoa vừa chu môi thổi thổi vết thương để làm dịu bớt cảm giác đau rát.

Khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều được chia