
ay không? Anh không sợ tôi lấy những văn kiện trọng yếu và bản kế hoạch gì kia của anh đi bán cho công ty đối thủ của anh sao?”
Anh tín nhiệm cô như vậy khiến cho trong lòng Thiển Hạ lại bắt đầu có chút do dự khổ sở rồi.
Cô thật sự muốn giúp Vũ Tình sao?
Nhưng nếu như cô không giúp Vũ Tình thì một nhà Vũ Tình sẽ lập tức bi thảm rồi.
Cô đã nói qua việc mình sẽ giúp Vũ Tình, nếu như bây giờ ai đó cho cô một khoản tiền gì gì đó, nếu cô là Vũ Tình cô cũng không chịu, chưa nói đến việc cô cũng muốn làm việc đến nơi đến chốn, chỉ có cách lén lấy phần kế hoạch kia ra thôi, hoặc cô nghĩ nếu không có phần công tác này cũng có thể tìm phần công tác khác mà.
Ài, một bên là người đàn ông cô yêu quý, một bên là người thân của Vũ Tình?
Mà giữa cô và Vũ Tình cũng không có giao tình gì, cô thật sự muốn vì đó mà có lỗi với Tần Trác Luân sao?
Trong lòng Thiển Hạ rất loạn, cũng không quyết định được chủ ý nào.
Tần Trác Luân đều nhìn thấy mọi biểu tình của cô trong đáy mắt, anh cũng muốn biết rốt cục cô đứng về phía người nào bên kia, anh càng muốn biết tới cùng là ai muốn lấy phần kế hoạch của chính mình?
Trong lòng Tần Trác Luân còn có một tầng lo lắng khác, tầng lo lắng này cũng không có quan hệ đến Thiển Hạ, cảm giác của anh là không biết rõ lực lượng nào đang hoạt động ở xung quanh mình.
Người nào, là ai? Cảm giác này làm cho anh có chút phiền não mà anh hoàn toàn cũng không thích cảm giác như vậy.
Chương 63: Mập Mờ Trong Văn Phòng
“Giữa trưa không mang cơm cho tôi sao?”
Nhìn Thiển Hạ chuẩn bị ra ngoài, Tần Trác Luân lập tức hỏi.
“Xem ra anh vẫn có phần đáng yêu nên giữa trưa tôi sẽ đưa cơm tới, anh cố gắng đi làm thật tốt, không cho phép lười biếng…”
Thiển Hạ xoay người lại, cười khẽ rồi kiễng chân hôn lên má anh, sau đó cũng đi luôn ra ngoài, giống như một con bươm bướm mỹ lệ nhanh nhẹn bay đi.
Tần Trác Luân sờ sờ khuôn mặt mình, anh có chút ngây ngốc nở nụ cười.
“Anh ta tín nhiệm mình như thế, hiện tại cái chìa khóa lại đang ở chỗ mình, mật mã mình cũng biết rõ, giữa trưa vẫn nên chỉ đưa cơm thôi, còn cứ để hôm nào đó lấy trộm vậy?”
Thiển Hạ ngồi xe trở về, ở trên đường trở về trong lòng cô tự hỏi mình.
“Vẫn là đợi đến ngày thứ ba rồi nói sau, hiện tại đi mua đồ ăn trước rồi sẽ trở về nấu cơm.”
Thiển Hạ đi siêu thị mua đồ ăn xong thì trực tiếp đi bộ trở về nhà, bởi vì siêu thị cũng chỉ cách khu nhà khoảng hơn mười mấy mét là đã đến rồi.
Giữa trưa hơn mười hai giờ quá mười phút, Thiển Hạ rất có dụng tâm lấy hộp đựng cơm rất đáng yêu ra, sau đó cô tỉ mỉ chuẩn bị phần cơm trưa tình yêu này.
Ví dụ như cơm trắng sẽ biến thành một khuôn mặt đáng yêu, cà rốt sẽ biến thành cái mũi nhỏ nhắn, sau đó cô ấn xuống hai hạt đậu đỏ làm hai mắt hai bên trái phải của khuôn mặt.
Hộp đựng cơm gồm có ba tầng, mà mỗi một tầng đều có bất ngờ.
Đây chính là dụng tâm chuẩn bị của Thiển Hạ, cô cũng mất hơn ba giờ rồi.
Cô rất cao hứng mang theo hộp cơm tình yêu ngồi xe buýt đi đến công ty của Tần Trác Luân.
*
Công ty Tần Trác Luân
Anh vội vàng trở về một lúc vào buổi sáng, cho nên công việc cũng dồn lại một chỗ rồi, anh đứng lặng phía trước cửa sổ, suy nghĩ không biết Thiển Hạ có chuẩn bị cơm trưa cho mình hay không?
Anh chăm chú nhìn đồng hồ báo thức, cũng đã qua mười hai giờ một tiếng rồi, cô có đến không?
Sau đó anh ngồi trở lại bàn làm việc, suy nghĩ không bằng cứ làm việc một lúc đã.
Cũng qua hơn nửa tiếng sau, điện thoại nội bộ trên bàn bỗng nhiên vang lên, lang thư ký gọi tới, nói là có một vị tiểu thư muốn tìm anh.
Anh tưởng rằng là Thiển Hạ nên lập tức nói ‘Mời vào.’
Cửa mở, nhưng người đến không phải Thiển Hạ mà là một phụ nữ rất xinh đẹp và gợi cảm.
“Đưa cơm đến đây đi, cô đã làm món gì vậy?”
Bên miệng Tần Trác Luân luôn chứa nụ cười nhàn nhạt, anh ngẩng đầu rồi nói.
Khi anh nhìn thấy người đến không phải Thiển Hạ, mà là một người phụ nữ xa lạ nào đó thì nụ cười của anh lập tức biến mất, trên mặt lại là nét đạm mạc lạnh lùng xa cách.
“Cô là ai? Danh sách tiếp khách bên ngoài của tôi không có tên của cô?”
Tần Trác Luân không cần nhìn đã ngay lập tức biết chính mình cũng chưa từng định ngày hẹn với người phụ nữ này.
Vậy cô ta tới công ty anh gặp chính anh để làm cái gì?
“Đừng khách khí như vậy, tôi chỉ là mang đến cho anh một món đồ thôi, tin tưởng anh sẽ cảm thấy hứng thú.”
Người phụ nữ lấy từ trong túi xách tùy thân bên người ra một cái hộp nhỏ màu đỏ, xem ra bên trong hộp hẳn là một loại trang sức nào đó.
“Tôi nghĩ tôi sẽ không cảm thấy hứng thú, mời cô đi ra ngoài.”
Tần Trác Luân hoàn toàn không có hứng thú nói với người phụ nữ này cái chuyện gì đó, cho nên anh không khách khí hạ lệnh đuổi khách.
“Tôi thì lại cho rằng anh nhất định sẽ có hứng thú, mở ra nhìn xem cũng không hao phí của anh bao nhiêu thời gian, mời anh mở ra nhìn thử. Nếu như anh đã mở ra nhìn mà cũng không thấy có hứng thú thì tôi lập tức thức thời đi ra ngoài.”
Người phụ nữ không chịu đi, trên mặt luôn mang theo nụ cười rất quyến rũ, ánh mắt biểu lộ phong tình yêu mị, sau đó ánh mắt cô ta quét về phía hộp nhỏ, ý bảo Tầ