Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tổng giám đốc chớ cướp mẹ tôi

Tổng giám đốc chớ cướp mẹ tôi

Tác giả: Kiều Mạt Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326911

Bình chọn: 9.00/10/691 lượt.

u hung ác, cô rất rõ ràng.

“Tôi cái gì? Còn muốn nói điều gì sao? Cô không phải là nói muốn đi sao! Tôi giúp cô gọi điện thoại!” Cung Hình Dực đi đến trước bàn làm việc, bấm điện thoại của phòng thư kí nói: “Giúp tôi liên lạc với tất cả các nhà truyền thông, tôi muốn triệu tập tổ chức một buổi họp báo thông báo tin tức! Giải trừ hôn ước!” Anh cười lạnh cúp điện thoại.

“Cô nghĩ muốn chơi như thế nào? Cung Hình Dực tôi cũng sẽ chơi với cô! Hiện tại, tôi cho cô ba giây mau cút khỏi tầm mắt của tôi!” Cung Hình Dực chỉ ra cửa, cười lạnh.

“Được thôi! Anh điên rồi! Như vậy, anh cũng đừng trách tôi!” Cao Cầm Nhã đá chân bàn một cái, rất mạnh, không thể làm gì khác hơn là cố nén đau rời khỏi phòng làm việc của anh.

“Gọi công nhân làm vệ sinh giúp tôi, đem phòng làm việc quét sạch sẽ cho tôi, không cho lưu lại một chút gì đó của Cao Cầm Nhã, đem toàn bộ cửa sổ mở ra, để mùi nước hoa trong phòng làm việc tất cả đều tản đi.” Anh từ trước tới nay, đều không thích mùi nước hoa gay mũi trên người cô ta. Trước kia cũng lười để ý, nhưng mà hiện tại, anh sẽ không để cho phòng làm việc của mình, lưu lại mùi nước hoa của loại phụ nữ đó.

Thư ký nhìn anh, bọn họ làm sao vậy hả ?

Hai ngày trước không phải còn rất tốt sao? Làm thế nào mà nói giải trừ hôn nhân, liền giải trừ hôn ước?

Thật là một tin tức quá lớn, nhất định sẽ trở thành trang đầu của các nhà truyền thông lớn rồi.

*

Bên trong đại sảnh Cung gia, Cung lão gia, đang ngồi ở trên ghế sa lon.

Mà cha mẹ của Cao Cầm Nhã, cũng ngồi ở bên trong đại sảnh, chờ đợi Cung Hình Dực đến.

“Ông nội, cháu đã về!” Cung Hình Dực rất ít khi trở về nhà, nhưng hôm nay ông nội gọi điện thoại cho anh, anh đã hoãn lại tất cả xã giao, chạy về!

“Mọi người cũng tới!” Vừa lái xe đến nhà để xe, quản gia đã nói cho anh biết chuyện người nhà họ Cao tới đây.

“Ngồi!” Cung lão gia để Cung Hình Dực ngồi vào bên cạnh mình.

“Ông nội, thân thể của ông gần đây có tốt không?” Kể từ khi thân thể ông có bệnh, vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi, cho nên tất cả mọi chuyện của công ty đều để cho Cung Hình Dực xử lý.

“Dực nhi, tiểu Nhã nói, cháu muốn cùng nó giải trừ hôn ước, có phải thật vậy hay không?” Anh sớm đã đoán được, bọn họ đến, cũng là bởi vì chuyện này.

“Ông nội, cháu cảm thấy cháu cùng Cao tiểu thư tính tình không hợp nhau, cho nên, chúng cháu sau khi thương lượng xong tính toán muốn giải trừ hôn ước.” Cung Hình Dực lạnh lùng liếc mắt nhìn Cao Cầm Nhã. Chính miệng cô ta đã nói, muốn cùng anh giải trừ hôn ước tình, anh nói như vậy cũng không có tính là nói sai đi!

“Cháu không có. . . . . .” Cao Cầm Nhã ngay lập tức lên tiếng phủ nhận.

Khi về đến nhà, cô suy nghĩ lại, cảm thấy thật sự không nên như vậy.

Cô đã sớm hiểu tính tình của anh, thế nào lại đi theo cãi nhau cùng anh, hơn nữa còn nói ra những lời đó.

“Cao tiểu thư, cô cũng đừng có nói cô quên rồi, chính cô ở trong phòng làm việc của tôi đã nói như vậy.” Cung Hình Dực cũng sớm đã đoán được, cô ta mang theo cha mẹ đến chính là vì không thừa nhận việc anh giải trừ hôn ước với cô ta.

“Lúc ấy, chỉ là em nhất thời nổi nóng, nói như vậy chỉ là nói lẫy!” Cao Cầm Nhã lúc đó quả thực đã bị anh làm cho tức giận.

Nhưng những lời nói đó, nói thật ra, cô thật sự cũng có chút nghiêm túc.

“Nói lẫy? Thật sao? Cô có phải quá buồn cười rồi hay không, nếu như đã nói rồi, sau khi nghĩ lại lại nói là đó chẳng qua chỉ là nói lẫy, như vậy tôi xin hỏi cô. Nếu như cô và khách hàng đang bàn chuyện làm ăn buôn bán, bởi vì một câu nói lẫy của cô, mà làm hỏng vụ làm ăn này. Ngày thứ hai cô lại đi tìm đối phương, nói là, ngày hôm qua cô nói chỉ là lời nói lẫy, hi vọng bọn họ có thể tiếp tục hợp tác. Cô cho là có khả năng đó sao?” Cung Hình Dực chỉ cảm thấy buồn cười.

Ngày hôm qua, những lời cô nói đó, anh đều nhớ rất rõ ràng.

“Ông nội. . . . . .” Cao Cầm Nhã xoay người đem ánh mắt đáng thương chuyển sang ông. Cô là cháu dâu ông chọn trúng , cô tin tưởng ông sẽ đứng về phía mình.

“Ông nội, hôm nay cháu trở lại, còn có một việc muốn nói với ông!” Anh cũng nên, đem chuyện của Tống Tử Kỳ nói cho ông nội biết rồi.

“Chuyện gì hả?” Ông nội dĩ nhiên tương đối thương cháu trai của mình.

“Ít ngày trước, có một đứa bé ba tuổi rưỡi tới tìm cháu. Cháu nghĩ rằng, nó có thể là con trai của cháu. Bộ dáng của đứa bé đó cùng hình cháu lúc còn nhỏ giống nhau như đúc.” Tin tức này, đối với ông nội mà nói, chính là một tin tức rất quan trọng.

Nhưng mà, anh cũng không biết, ông nội sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

“Đã điều tra rồi sao?”

“Đã cho người đi tra xét, chỉ là cho đến bây giờ, vẫn chưa tìm được tung tích của bọn họ.” Chỉ cần trợ lý của anh tra được Kỳ Kỳ có có đi học ở nhà trẻ hay không, liền có thể biết tung tích của họ.

“Bọn họ?”

“Còn có mẹ của đứa bé!”

“Ồ! Tìm được thì mang về đây, cho ông xem một chút! Nếu như đứa bé kia, thật là người nhà họ Cung chúng ta nhất định chúng ta sẽ có trách nhiệm đối với bọn họ.” Nếu quả thật có một đứa chắt, tâm nguyện của ông cũng đã hoàn thành.

Chỉ là, phải đợi sau khi nhìn thấy người phụ nữ kia ông mới có thể quyết định, có thể để