
h đem cổ phiếu trong tay đi bán!
Mà bây giờ duy nhất chỉ có thể chiếm cổ phiếu từ tay của cha anh. Nếu như anh đoán không sai, càng gần thời điểm triển khai Hội đồng Quản trị, cha anh sẽ đem cổ phiếu đi bán, mới có thể gom đủ tiền bổ túc vào phần tài chính thâm hụt.
Quả nhiên không có sai, không tới mấy ngày, anh liền lấy được một cái cơ hội, Hoắc lão bí mật tiếp xúc công ty Duy Hoa, muốn đem 5% cổ phần trong tay tìm kiếm giá hời trên thị trường bán đi!
Duy Hoa chính là công ty anh lấy danh nghĩa bạn bè mở ra!
Trịnh Húc Thành gọi điện thoại cho anh, báo cáo giá tiền của 5% cổ phần đó ——
**********************
Hoắc Doãn Văn nheo mắt lại.”5% cổ phần? Ha ha, thật là một con cáo già, 5% nào đủ cho ông ta vá đầy lỗ thủng này? Nếu như mà mình không có đoán sai, ông ta còn phải bán 5% nữa. . . . . .”
“Ông ta đương nhiên không thể nào một hơi đem 5% cũng bán cho cùng một người, trừ phi ông ta thật ngu!” Trịnh Húc thành nói!
“Đúng! Lúc này chúng ta nên sử dụng một công ty ở hải ngoại, chủ động tiếp xúc với ông ta!” Hoắc Doãn Văn búng tàn tro thuốc lá, cười nói!
Đầu bên kia điện thoại, Trịnh Húc Thành cười nói.”Hiểu, yên tâm chuyện này giao cho tớ làm tốt lắm!”
. . . . . .
Hoắc lão vẫn muốn đại diện cho một nhãn hiệu mỹ phẩm nước Pháp, mà vẫn không có cơ hội, mà lúc này đây Hoắc Doãn Vũ (tên cha Hoắc Doãn Văn) chợt lấy được tin tức, tiếp xúc với người đại diện của nhãn hiệu Âu châu này, nhờ người này giới thiệu, ông ta cuối cùng có thể liên lạc với người đứng đầu nhãn hiệu này!
Người này muốn tới Trung Quốc khảo sát một phen, để xem xét và định đoạt!
Sau, người này quyết định đem tổng đại lý của khu vực châu Á – Thái Bình Dương giao cho Hằng Viễn, chỉ có một yêu cầu, được 5% cổ phần Hằng Viễn!
Hoắc Doãn Văn vừa nghĩ yêu cầu này không tồi, ông ta cũng đang cần tiền gấp, mà 5% cổ phiếu trong tay này còn không có tìm được người mua thích hợp! Cứ như vậy, ông ta cầm 5% cổ phần trong tay bán cho người này! Mà công ty mỹ phẩm không phải là của ai khác mà chính là Hoắc Doãn Văn đấy!
Rất nhanh, anh gom được thêm 10% cổ phần, hiện tại tất cả cổ phần chung của anh vào một chỗ đã là 43%, vượt xa Hoắc Doãn Vũ 28% cổ phần!
. . . . . .
Cùng lúc đó, anh chính là muốn những cổ đông khác không thể ủng hộ Hoắc Doãn Vũ nữa, nên nhất định đưa ra nhiều chứng cứ mấy năm qua ông ta thâm lạm công quỹ!
Trong lúc Hoắc Doãn Văn thực hiện hàng loạt chuyện đó, Hoắc Doãn Vũ phát hiện!
Ông ta giận đến đỏ mặt tía tai , không ngừng gật đầu.”Tốt, tốt, tao thật sự nuôi ong tay áo ——”
Trước khi Họp Hội Đồng Quản Trị, Hoắc Doãn Văn đã nắm chắc phần thắng, cho nên
cũng không có gì phải sợ, anh liền hào phóng thừa nhận.”Tôi xác nhận mình rất tốt, rất ưu tú. Chỉ là, hình như cùng với việc ông có nuôi dạy tôi hay không, không có quan hệ gì!”
Anh sẽ không quên một mình anh ở nước Mĩ cầu sinh tồn, vì một ngày ba bữa không thể không đi đưa sữa tươi, đưa báo. Anh hiện tại rất may mắn khi đó Internet còn chưa có phát đạt như hiện tại, nếu như là hiện tại, chỉ sợ ngay cả công việc đưa tờ báo anh tìm khắp nơi cũng không có!
Nói đến đây, Hoắc Doãn Vũ đuối lý. Ông ta cũng biết đã không chăm sóc tốt đứa con trai này, lúc ấy Tô Á Bình phụ trách tài chính trong nhà, cuộc sống của Hoắc Doãn Văn, lúc ấy bà ta chỉ hận không thể không đưa tiền, cho anh tiền đã ít lại càng ít. Mà thời điểm kia, ông ta đang bề bộn với sự nghiệp, cũng lười cãi cọ cùng vợ con chuyện này!
Nhưng mặc kệ nói thế nào ——
“Mặc kệ nói thế nào, tao cũng là cha mày, làm sao mày có thể hại tao như vậy? Đây đối với mày có lợi gì?”
Hoắc Doãn Văn nghe xong câu hỏi, không nhịn được bật cười, thong thả ung dung nhìn cha của mình.”Hiện tại tôi cũng không sợ nói cho ông biết, công ty Duy Hoa, công ty mỹ phẩm của Pháp, thật ra đều là công ty của tôi! Mà khi ông bán cổ phần ra, vừa vặn đang ở trong tay của tôi!”
“Cái gì?” Hoắc Doãn Vũ không tin mở to hai mắt, gương mặt giận đến đỏ bừng!
“Hai phần cổ phần ông bán là 10% , cộng thêm trong tay tôi là 20%, chính là 30% cổ phần!” Nói xong, anh tự tin tràn đầy nhìn cha mình.”Vừa vặn, so với ông nhiều hơn 2% cổ phần!”
Thật ra thì hắn có nhiều hơn thế nữa, làm sao dừng lại chỉ có 2% này, còn hơn 13% cổ phần nữa, nhưng anh đã cất giữ lại!
Chỉ là, 2% này cũng đủ đem Hoắc Doãn Vũ tức đến nỗi não ứ huyết rồi!
‘Bùm’ một tiếng, Hoắc Doãn Vũ ngã ngồi vào ghế da, giống như là bị người nào đó nặng nề đánh một quyền, mà ông ta cũng vô lực phản kháng.
Hoắc Doãn Văn đối với ông ta không có một chút lòng thương hại, hai tay anh chống lên bàn làm việc, hạ thấp gương mặt xuống nhìn Hoắc Doãn Vũ, khiến người khác không cách nào kháng cự, uy hiếp.”Hiện tại, tôi chính là muốn đem những chứng cứ những năm gần đây ông thâm lạm công quỹ, cho các vị cổ đông xem một chút ——”
Hoắc Doãn Vũ giơ tay lên, run run rẩy rẩy chỉ vào con trai mình.”Mày cho rằng như vậy là có thể đấu cùng ta sao?”
Hoắc Doãn Văn cười cười, giễu cợt một câu.”Ông cho rằng như ông vậy vẫn không xảy ra chuyện gì sao? Là ông đem mấy người cổ đông họ nghĩ đến quá đơn thuần, còn là cha, ông quá