
Thực đang vùng vẫy không ngừng. “Anh, anh đừng giãy giụa nữa, xương sườn của anh vẫn chưa lành, hơn nữa bây giờ anh cũng không thể thực hiện ‘;những động tác mạnh’;.”
“Người xấu, các người đều là người xấu!” Lạc Ngạo Thực hét lên, cuối cùng đưa mắt nhìn chằm chằm Vũ Nghê. “Nhất là cô…”
Vũ Nghê không để cho anh tiếp tục tổn thương mình, lạnh mặt nói: “Lạc Ngạo Thực, anh câm miệng lại cho em! Bây giờ anh vẫn đang sống dựa vào em, nếu như anh cứ tiếp tục làm loạn, em sẽ lập tức ném anh xuống biển làm mồi cho cá mập…”
Anh lập tức ngậm miệng, nhưng trong ánh mắt tràn đầy chán ghét.
Cô liếc anh một cái, sau đó bắt đầu định ra quy củ: “Nếu anh còn muốn ăn cơm, thì phải lễ phép với tất cả mọi người, không thể nói người này xấu người kia xấu, hiểu không?”
Anh quay mặt đi không để ý tới cô, lớn tiếng nói: “Tôi thích chị xinh đẹp, chỉ thích một mình chị xinh đẹp”
“Cho dù anh thích đến đâu đi nữa, cô ta cũng không thể ở cùng với anh, anh không thấy cô ta đã cầm tiền bỏ đi rồi sao? So với anh, cô ta thích tiền hơn!” Vũ Nghê không quan tâm đến tình trạng của Lạc Ngạo Thực, ra sức kích động.
“Đó là do cô làm cô ấy sợ, cô là quỷ dạ xoa, cô ấy là tiên nữ lương thiện!” Dứt lời, Lạc Ngạo Thực kéo chăn, che kín người từ đầu đến chân.
Vũ Nghê bị anh làm cho tức giận, vành mắt đỏ ửng.
Bùi Tạp Tư nhìn Lâm Hiên, hàm ý hỏi, làm sao bây giờ!
Chương 279: Đừng coi tôi là tên ngốc
Edit: Socnau
Beta: ShaoranCỏ
“Đuổi cô ta đi không chừng là một quyết định đúng đắn, nếu không anh ấy sẽ càng lún sâu, lúc đó còn khó xử lý hơn!” Đứng ở ngoài hành lang, Lâm Hiên nhìn hai người trước mặt nói.
Vừa rồi mấy người bọn họ đều bị Lạc Ngạo Thực đuổi ra ngoài.
Vũ Nghê hai mắt đỏ ửng, tràn đầy bất lực: “Cho nên tôi đưa ra quyết định đuổi cô ta đi là đúng, phải không?”
Bùi Tạp Tư và trợ lý Lưu đều gật đầu, còn lắc đầu thở dài một cái. Sau đó Bùi Tạp Tư còn nói: “Đương nhiên là đúng, chẳng lẽ định đợi tới khi cô ta lừa Lạc Ngạo Thực, mới đuổi đi sao?”
Nghe xong những lời này, Vũ Nghê cười khổ: “Tại sao có thể nói là lừa gạt, phải nói bọn họ tâm đầu ý hợp mới đúng! Rõ ràng khi anh ấy vừa mất trí nhớ liền không còn yêu tôi! Bây giờ tôi thật sự nghi ngờ lời nói trước đây của anh ấy, là do anh ấy không hiểu rõ lòng mình, hoặc chỉ vì liên quan đến Lạc Dật, tôi là mẹ vinh nhờ con”
Bùi Tạp Tư gượng gạo khẽ cười: “Ài, Vũ Nghê, em đừng nghĩ như vậy, Jerry làm sao không yêu em được, nếu như không yêu em, trong khoảnh khắc nguy hiểm nhất tại lại bảo vệ em?”
Vũ Nghê chợt cúi đầu, nháy mắt lệ rơi thẳng xuống mặt đất, cho dù là ai nhìn vào cũng thấy rõ được sự đau khổ của cô. Hai vai run run, lại một lần nữa cho thấy cô đang khóc.
“Tổng giám đốc, cô đừng quá đau lòng!” Trợ lý Lưu cũng mở miệng an ủi, có thể sau khi nói xong, cảm thấy những lời nói yếu ớt đó trở nên thiếu sức sống: “Ài, tại sao chuyện lại biến thành như này chứ, tuy là là mất trí nhớ, nhưng làm sao có thể biết thành một người hoàn toàn khác, yêu thích đều thay đổi?”
Vũ Nghê lấy khăn giấy, cúi đầu lau nước mắt trên mặt, rồi lại hỉ mũi, cất giọng mũi nghèn nghẹt nói: “Cho nên mới nói, người anh ấy yêu căn bản không phải là tôi. Lúc đầu anh ấy bảo tôi xuống xe trước, có thể vì anh ấy rất lý trí. Nếu như anh ấy xuống trước, chiếc xe sẽ lập tức rơi, cả hai đều phải chết, vậy nên mới để tôi xuống trước, vì tôi là mẹ Lạc Dật, vẫn còn có người chăm sóc cho Lạc Dật…”
Câu cuối cùng trở nên nghẹn ngào đến không nghe rõ. Có trời mới biết, cô ghét nhất là kẻ vong ân phụ nghĩa, nghĩ như vậy, nói như vậy, so với bất kỳ kẻ nào cô là người đáng ghét nhất…
Nếu có thể, cô cũng hy vọng rằng anh yêu cô, mới nhường cơ hội sống sót lại cho cô.
“Vũ Nghê, nếu em nghĩ vậy, khác nào quá bi quan rồi…” Bùi Tạp Tư ra sức bác bỏ suy nghĩ này.
“Không, em ko bi quan, đó là sự thật” Vũ Nghê khổ sở che miệng, nhưng lại không che được sự bi thương. “Từ cái ngày biết anh ấy mất trí nhớ, ngày nào em cũng tìm đọc nghiên cứu các tài liệu y học về chứng mất trí nhớ, còn có tài liệu phân tích một số ca bệnh, sau đó tổng kết lại, những người bị mất trí nhớ có những biểu hiện tình cảm mới chân thực nhất…” Sau khi nói xong, Vũ Nghê nhìn qua Lâm Hiên, bất đắc dĩ cười khổ nói: “Lâm Hiên, cậu nói xem tôi nói đúng không?”
Bùi Tạp Tư và trợ lý Lưu cùng nhau nhìn về phía bác sĩ ngoại khoa để xác minh. Lâm Hiên bối rối nhìn Vũ Nghê, lại khó xử nhìn về phía hai người kia, sau đó khó khăn nói: “… Đúng vậy, theo tâm lý học mà nói, hiện tại trong đầu anh ấy hoàn toàn trống rỗng, giống như một đứa bé, tất cả yêu thích đều không chịu ảnh hưởng của tác động bên ngoài. Thích và không thích, tất cả đều rất đơn thuần.”
“Tôi chỉ biết như vậy…” Mặc dù đã sớm hiểu điều này, nhưng khi nghe những lời này từ miệng bác sĩ, vẫn khiến Vũ Nghê đả kích.
“Nhưng vẫn có một số nhân tố bên ngoài ảnh hưởng đến tình cảm, nên không thể gộp lại tất cả đều là sự thật, hay chắc chắn được….” Lâm Hiên vỗ vai Vũ Nghê, trên gương mặt dịu dàng tỏ vẻ không đành lòng.
Vũ Nghê lùi lại hai bước, lắc đầu: “Không, tôi chỉ muốn một tình yêu đơn thuần, nếu như a