
nổi hay sao ?!
Thời tiết ở đây thật quái lạ , bên ngoài thì lạnh như quỷ , bên trong nóng chết người.
“Mẹ đi tìm Vũ Nghê rồi ?! Mẹ gặp cô ấy nói gì , lại tính bắt nạt cô ấy nữa sao ?!” Lần này đến phiên Lạc Ngạo Thực nóng nảy , từ trên ghế đứng thẳng lên
Bản thân nuôi nấng con mình lớn lên , vừa mở miệng đã quan tâm đến người khác , người làm mẹ này làm sao có thể chịu được ?!. ”Mẹ bắt nạt nó ?! Vì sao con cứ cho rằng mẹ bắt nạt nó ?! Là nó khi dễ mẹ , ngoài ra còn có cái loại con hoang kia , chúng nó hợp tác làm nhục mẹ. Nói mẹ nào là tuổi già , nhìn qua còn tưởng đã 82 , đáng chết , khi chúng nó bằng tuổi của mẹ , chắc gì đã đẹp bằng phân nửa mẹ !”
Vừa nghe xong anh cũng thở phào nhẹ nhõm , thậm chí còn kích động cười. Có thể trêu chọc mẹ anh tức giận đến cỡ này , quả thật không hề đơn giản. Đáng khen , đáng khen !
Định thần lại tâm tình , anh kiên quyết không muốn cùng mẹ nói nhảm , nhanh chóng cầm điện thoại !
Trực tiếp ấn phím nội bộ:”Trợ lý Lưu , tiễn khách !”
Nét mặt của Chu Hân Lan tái nhạt đi , ưỡn cao ngực , nói:”Không cần phiền phức , dù sao mẹ cũng đã nói hết lời. Phó Vũ Nghê , nó đừng hòng mẹ xem nó là dâu , mẹ mãi mãi không thừa nhận nó !”
“Chắc hẳn cô ấy cũng không hi vọng gọi mẹ là mẹ chồng , chỉ cần mẹ tránh xa cô ấy một chút , nhất định cô ấy sẽ không xuất hiện ở trước mặt mẹ ——” Lạc Ngạo Thực mỉm cười nhẹ , không biết lúc này anh có nhìn mình trong gương hay không , trên mặt đã nổi cơn tam bành
Chương 227: Tăng giờ làm việc
“Ơ…… Cái người này , sao lại gọi điện tới ?!” Vũ Nghê hạ thấp giọng , tránh ảnh hưởng công việc của những người khác. Chẳng lẽ anh ta biết được chuyện mình khiến Chu Hân Lan mất mặt , nên định tức giận với mình ?!
Anh không quá câu nệ , trực tiếp hỏi:”Em và mẹ anh gặp mặt ?! À không , phải nói là bà ấy đến tìm em ?!” Thấy mình hỏi không đúng lắm , cho nên vội vàng sữa lại
Quả nhiên anh ta gọi tới để hỏi chuyện này ?!. ”Thế nào , anh vì muốn làm người con hiếu thảo nên bất bình dùm mẹ mình ?! Tính dạy bảo em sao ?!” Vũ Nghê nhíu lỗ mũi , chuẩn bị khẩu chiến. Là cô bị mẹ anh khi dễ , lẽ nào phải chịu đựng để bị làm nhục ?!
Chỉ nghe giọng nói anh cũng đủ biết là cô đang tức giận , nhưng mà , anh rất muốn trêu chọc cô:”Em bắt nạt mẹ anh ?!”
“Bắt nạt , thế nào gọi là bắt nạt đây ?! Nếu như không phải bà ta mở miệng làm nhục em trước , hậu quả nhận về sẽ như vậy sao ?!” Thân thể cô giận run lên , chẳng lẽ anh ta hiếu thảo đến nỗi không phân biệt rõ trắng đen ?!
“Sao thế ?! Nghe giọng điệu của em , hình như cảm thấy uất ức ?!” Ngữ điệu tương đối bình thản , không thể hình dung được tâm tình của anh lúc này.
“Không có !”
“Không có ?! Nói , em bắt nạt mẹ anh thế nào ?!” Anh thật sự muốn biết , rốt cuộc cô làm gì có thể uy hiếp mẹ anh ?! Để một đống văn kiện xuống bàn , dựa vào ghế , nhẹ nhàng nói chuyện điện thoại
Vốn định không muốn kể anh nghe , thiết nghĩ mình quá oan uổng , thế là bao nhiêu uất ức trong lòng đều xả ra. Khóe miệng của Lạc Ngạo Thực ngày càng kéo rộng , thiếu chút nữa là cười to ——
“…… Nói đến đây được rồi , bên này em còn nhiều việc phải làm , không muốn tán gẫu cùng anh nữa !”
“Không muốn nghe anh nói gì sao ?! Gấp gáp như vậy……”
“Em không hề hối hận , cho dù anh muốn mắng chửi em , bây giờ cũng đã muộn rồi !” Chuyện hôm nay là cô đã quá khách sáo với bà ta rồi. Chỉ cần nghĩ tới việc bà ta muốn giết con trai của mình , không thừa nhận Lạc Dật là cháu nội , ruột gan cô đã lồng lộn lên !
“Tiếc thật……” Anh khạc ra hai chữ.
“Đúng vậy , thật sự quá tiếc…… Dù sao thì quan hệ của hai chúng ta cũng không có gì , em và bà ta vốn dĩ hai người xa lạ , anh có tiếc nuối đau lòng cho mẹ mình cũng chẳng can hệ đến em !” Vũ Nghê nói ra quan hệ phân chia nói rạch ròi ——
“Ha ha , anh nói tiếc nuối ở đây chỉ là không tận mắt nhìn thấy được em đối phó mẹ anh. Chắc là khi đó gương mặt mẹ anh giận đến đỏ ngầu , không thể nói được lời nào , còn em thì rất hả giận đúng không ?!” Nói chuyện đồng thời khóe miệng cong lên , bảo anh không phải đứa con hiếu thảo , anh cũng đồng ý thừa nhận.
”……” Cô cảm thấy kinh ngạc , không ngờ anh ta sẽ nói như vậy. ”Anh……”
“Ha ha , thôi , em làm việc tiếp đi , hôm nay tan sở anh đón em !” Vui vẻ để điện thoại xuống.
Vũ Nghê không tin há hốc mồm nhìn vào điện thoại , đầu óc có chút rối loạn. Đây…… Đây là thật sao ?!
Cô , cô bây giờ rất muốn gặp mặt anh , muốn thấy nét mặt cũng như điệu bộ hiện giờ của anh , anh thật sự rất vui vẻ sao ?!
Tâm tình trở nên nóng lòng khiến Vũ Nghê không chuyên tâm vùi đầu vào với công việc , càng không ngừng nhìn đồng hồ , hi vọng tin tức buổi tối sớm bắt đầu , sau đó vội vàng tìm anh.
“A……” Ngồi ở trên đài , Vũ Nghê liên tiếp nhìn về chiếc đồng hồ phía trước.
“Vũ Nghê , hôm nay em sao vậy , thoạt nhìn rất khẩn trương nha……” Người dẫn chương trình ngồi ở kế bên , tay điều chỉnh ống nghe , vừa nói.
“Nào có đâu anh !”
“À , là anh nhìn nhầm ư ?! Rõ ràng anh cảm nhận được em đang lo lắng bồn chồn , không phải là loại biểu hiện ấy sao ?!”
“Chỉ là em muốn tan việc sớm thôi !” Ảo não đành