
suốt ấy nhể – Kỳ thấy ngồ ngộ quay sang hỏi Doanh
_ùh. tao cũng thấy vậy, thằng này hôm nay cứ cười đã vậy còn hát thầm nữa chứ – Doanh cũng thôi pó tay lun rầu
Đang đi vừa cười vừa hát như thằng đao thì mắt Vương bỗng tối sầm lại, điện quánh “xẹt xẹt” (ui t/g tránh xa đây ). Vương thấy nó đang ngồi nắm tay Hoàng, vẻ mặt như đau buồn
Mặc dù chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Vương không chạy xòng xọc tới như trước nữa mà hắn vòng ra đằng sau “nghe lén” (trời ạ, hừm không thề chấp nhận được )
_Hoàng, ông đừng buồn nữa, chuyện rồi cũng sẽ qua thôi mà, ông cón có tui mà, mấy bạn trong lớp nữa – nó nói an ủi
_cảm ơn bà, cảm ơn bà đã động viên tôi trong thời gian này – Hoàng chồm lấy ôm nó, nó cũng ôm lại
“này, này, hai người đang làm cái trò gì thế hử?” Vương nhòm đằng sau mà muốn nhảy lên “uýnh” cho tên kia một phát
Đang định hùng hổ thì như có cái gì đó kéo giật hắn lại
_mày làm cái gì mà nóng vậy – là Kỳ và Doanh
_sao chứ? bọn họ ôm nhau giữa đường xa thế kia mà – Vương tức muốn xì khói
_mày không biết gì sao? – Doanh hỏi
_biết gì là gì? – Vương cộc cằn
_thì lí do con nhóc đó ôm thằng Hoàng chứ gì? – Kỳ trố mắt
_là gì? bọn mày nói xem nào – VƯơng mới nghe tới đó là xốc cổ áo hai thằng bạn hỏi tới tắp
_từ từ đã nào, mày thấy gái mà “hành hạ” bạn bè thế hả? – Kỳ xỏ xiêng
_thì bọn mày nói lẹ đi – VƯơng bực dọc
_thì là mẹ của thằng Hoàng mất hôm qua, làm bạn thân tất nhiên nhỏ phải an ủi chứ – Doanh giải thích
_ùhm, tao biết rồi, cảm ơn tụi mày nha – Vương gật đầu rồi biến đâu mất
_thằng này lạ, từ hồi nào tới giờ có thấy nó cảm ơn bao giờ đâu nhỉ – hai thằng bạn với dấu chấm hỏi to đùng
Rồi giờ vào học, lại đến giờ ra về
_này, cô không về à? – Vương xoay sang nó
_ùh, tôi bận chút việc – nó đang cất tập vở
_chuyện của hắn à? – Vương hỏi
_huh? sao sao anh biết? – nó ngơ mặt
_trời ạ, tôi là Long Vương đó – Vương như biện minh
_anh là gì không quan trọng – nó gấp cặp rồi đứng lên – nhưng bây giờ tôi phải giúp Hoàng
_giúp cái gì? – Vương hiếu kì
_thì an ủi chứ gì – nó nạt
_nhưng tôi nghĩ hắn ta là con trai mà, cũng sẽ không yếu đuối như vậy đâu – Vương ý kiến
_nhưng người mà Hoàng yêu quí mà kính trọng nhất là mẹ của mình, anh biết không? – nó đứng lại
_…….. vậy sao? – đúng thật là hắn không biết
_thôi anh về trước đi, tôi đến nhà Hoàng – nó nói rồi đi trước
_tôi…tôi cũng muốn đi – VƯơng nói với – tôi muốn giúp hắn ta
_thôi được rồi, nhưng anh nhớ đừng có lãi nhãi nhiều đấy nhá – nó dặn dò
_tôi biết rồi mà, đi thôi – không cần đi VƯơng kéo tay nó luôn
Tại nhà Hoàng
“kính….koong”
_ai đấy? – Hoàng lên tiếng
_là tui nè – nó lên tiếng
_Bảo hả? bà chờ tui chút – Hoàng nói rồi bước ra mở cửa cùng với sự ngạc nhiên
_sao tên này ở đây? – anh tròn mắt
_anh ta đòi theo, thôi vào nhà đi – nó lùa 2 thằng vào
Vương như cái đuôi của nó vậy, nó đi đâu hắn bám theo đó
_này, anh ngồi yên được không, thật là vướng tay vướng chân – nó càu nhàu Vương mới chịu yên vị trên sofa
Hoàng thì ở trên phòng, để mặc bọn nó làm cái trò gì ở dưới cũng được
NÓ lau dọn nhà cửa rồi vào bếp
“xoảng…” một tiếng động chói tai vang lên
Vương và Hoàng đều nghe thấy, cả 2 nhanh chóng xuống chỗ phát ra âm thanh nhưng Vương đến trước (ở gần hơn mà)
_này, cô có sao không? làm gì mà bất cẩn thế – Vương lo lắng cầm tay nó
_cũng may chỉ bị xước nhẹ – nó cười trừ
_nhẹ cái gì mà nhẹ, đưa đây coi
……
Từ đằng xa, Hoàng nhìn thấy bọn nó mà chạnh lòng, anh luôn là người đến sau, lúc nào cũng vậy, anh dường như bất lực khi chẳng làm được gì cho người anh thích.
_thôi băng lại một chút là xong ngay ấy mà, anh ra phòng khách đợi đi – nó xua xua – một lát nữa sẽ có cơm
Vương thấy mọi chuyện đã ổn, hắn đi lên nhà
_tôi có chuyện muốn nói với anh – Hoàng giờ đang đứng trước mặt Vương.
_anh có thể thay tôi xin lỗi cô ấy chứ? – Hoàng nói không đầu không đuôi
_huh? tại sao? – Vương khó hiểu
_tôi phải ra nước ngoài – Hoàng nói chắc nịch
_thì sao? thì chỉ cần tạm biệt thôi, tại sao phải xin lỗi – Vương thắc mắc
_tôi đi có lẽ sẽ không trở về đây nữa – Hoàng nói mà gi nghẹn ngào
_thật vậy sao? – Vương mừng thầm nhưng cũng hơi tiếc
_nhờ anh chuyển lời này đến cô ấy
_thôi được nhưng chừng nào anh đi – Vương hiếu kì
_có lẽ chậm nhất là sáng mai – Hoàng nhìn mông lung
_nhanh vậy sao? thôi được, tôi chấp nhận – Vương đồng ý
_tôi không muốn làm phiền Bảo thêm nữa – Hoàng nói giọng buồn
_này, hai người làm gì ngoài đấy hả? – Nó réo – mau vào đi, có đồ ăn rồi đấy
_ừh – cả 2 tên đồng thanh
_món gì vậy? – Hoàng hỏi
_là Spaghetti với bít tết trứng và salad trộn – nó chỉ chỉ
_ăn được không vậy? – Vương tỏ vẻ không tin tưởng
_ăn không được đâu, trả đây – nó giật lại cái đĩa
_ấy ấy, đã ăn đâu mà biết – Vương giật lại
_bảo ăn không được mà – nó liếc xéo
_chỉ hỏi thôi mà – Vương mặt phụng phịu
Xong bọn nó vào bàn ăn nó thì ăn salad trộn, Hoàng thì ăn bít tết còn Vương thì ăn Spaghetti
_ngon không? – nó hỏi
_ùhm, rất ngon – Hoàng nói nhưng vẫn còn ăn
_tạm được – Vương phán 1 câu nước đôi
Xong xuôi 2 tên thay nhau