
h lùng đến thế, lẽ ra câu đầu tiên hắn phải hỏi là tại sao tôi lại làm thế, có phải đã yêu hắn rồi không, sao lại hỏi câu đó với một giọng điệu như thế?
-Tôi…
-Yêu tôi rồi hả?
Tôi bỗng thấy khó xử.
-Thật ngây thơ mà.
Cái nụ cười của hắn…không ức chế, chỉ thấy cực kì khó chịu.
Da mặt tôi bắt đầu lạnh dần, toàn thân cũng lạnh toát, nóng cái nỗi gì??? >”<
-Thế mà cô cũng bị lừa rồi sao?
-Anh nói vậy là ý gì?
-Từ trước tới giờ tôi chưa từng yêu cô, cô chỉ là thay thế cho chị cô thôi. Cô nghĩ sao mà tôi lại quên chị cô dễ như thế để yêu một kẻ mặt dày mà đê tiện như cô…
Bộp!
Chỉ cần nghe đến thế thôi cùng điệu cười của hắn tôi đã muốn tát hắn rồi, hắn nói tôi mặt dày thì tôi còn có thể chấp nhận được vì tôi quen rồi, nhưng…đê tiện, hắn dám nói tôi đê tiện.
Hắn quay lại nhìn tôi.
-Tôi ghét cô, đừng có yêu tôi.
Hắn…hắn là tên khốn.
-Mục đích của cô là tiền sao? Giờ cô đã giàu có, còn tôi thì chỉ là một kẻ sống dựa vào chị gái, chẳng còn tiền cho cô nữa rồi, thẻ Bạch Kim à…
Hắn lấy trong ví ra một đống thẻ Bạch Kim và đổ xuống sàn.
-Giờ chỉ là một đống phế thải, tôi không còn gì cả, cô vẫn yêu tôi à? Đồ ngốc. Hãy đi mà yêu thằng nào yêu cô thật lòng ấy. Với tôi cô cũng chỉ là kẻ thay thế cho Mai An mà thôi, không bao giờ cô có thể thế chỗ Mai An trong lòng tôi.
-Anh…đã nói…
Tôi thấy mũi mình bắt đầu cay nồng lên.
-Cô vẫn muốn tiếp tục à? Vậy thì hãy chứng mình đi.
Rồi hắn lại như ngày đầu vác tôi và lẳng lên…giường.
Hắn nhìn tôi và cởi từng cúc áo của mình.
Tôi nằm trơ ra nhìn hắn cởi áo, cởi xong áo hắn sẽ…
-Tôi muốn có được con người cô…
Những lời đó hôm nay nghe thật buồn nôn và bức bối.
Tôi liền bật dậy và chạy ra khỏi phòng.
Hắn là một kẻ khốn kiếp, hắn dám đối xử với tôi như thế.
Thật là tiếc trước khi đi không giáng cho hắn một phát tát nữa cho cân xứng, không còn kịp, nếu chạy không nhanh thì sẽ chết luôn chứ chẳng còn tát với chẳng đấm.
Cái gì thế này? Cái này là cái gì?
Nước mắt???
Thật điên rồ, sao tự nhiên từ đâu chui ra thế hả? Sao chưa cho phép mà đã tuôn ra hả? Đồ vô kỉ luật.
Nước mắt có gì hay ho lắm sao? Vừa mặn vừa đắng vừa chát, không uống giải khát được cũng chẳng thể giải sầu, thế chảy ra để làm gì? Tổn phí năng lượng. Yêu cầu mi hãy chảy ngược lại mau trước khi ta báo cảnh sát. Nhưng mà không có bộ luật nào của VN cấm nước mắt không được phép càn quấy làm ảnh hưởng người khác. Được rồi mi hãy đợi đấy, ta sẽ trừng trị mi đúng cách.
Nước mắt sao? Chẳng để làm gì sất.
Tôi ghét tất cả, ghét tất cả…>”<
……………
CHAP 8.2. TÔI GHÉT CÔ, ĐỪNG CÓ YÊU TÔI!
Tôi nằm ủ rũ trong phòng. Sao tôi phải ủ rũ. Điên sao? Hắn không thật lòng với tôi mà tôi thấy khốn khổ thế này sao? Mày điên thật rồi, Bảo An…mặc kệ Bảo An hay Trúc Linh, mày đều là một con ngu ngốc điên khùng, thật là đáng ghét.
Đúng rồi, từ đầu hắn đã luôn nhìn tôi dýới ánh mắt dành cho chị Mai An, lúc ở thý viện một năm trước và đến tận bây giờ, chị tôi đã chết vì hắn nghĩ sao mà hắn có thể dễ dàng quên chị ấy nhanh nhý vậy chứ?
Ýớc gì tôi không gặp được một kẻ * * * như hắn, một kẻ sâu bọ hơn cả bọn buôn dưa ở trường, đục khoét trái tim tôi để vui vẻ, thật sai lầm, sai lầm trầm trọng khi tôi lại trao cho hắn nụ hôn đầu tiên của tôi (nụ hôn đầu tiên tôi chủ động với một người con trai, mà thực ra thì tôi chưa bao giờ có ai tỏ tình hay cảm nắng bí mật nên tôi chẳng thể chủ động hôn ai được, suy cho cùng nhờ hắn mà tôi không bị ế, vớ vẩn, nếu không phải hắn thì cũng còn khối thằng khác tốt hơn mà tôi có thể gặp).
Tim tôi sao đau thế nàyyyyyyyyyyy??? >”<
* * * * * Tôi ghét hắn…
Tôi thề sẽ không bao giờ nghĩ tốt về hắn nữa, tôi, từ nay, sẽ cho hắn vô danh sách đen, một kẻ nguy hiểm với tôi và không bao giờ tôi được phép xiêu lòng vì hắn nữa.
Giờ hắn không còn tiền cho tôi nữa, những chiếc thẻ Bạch Kim quý giá của hắn đã bị vô hiệu hoá, hắn giờ chỉ là một kẻ sống bám phụ nữ, không làm được việc gì, hắn sao có thể xứng với một tiểu thư giàu có như tôi chứ. Mơ đi, sự thật là hắn không xứng với tôi, chính tôi mới là kẻ đá hắn nè.
Nhưng tôi vẫn thấy rất buồn.
Thật vớ vẩn, buồn cái khỉ gì?
Đi ngủ.
Cộc cộc cộc.
-Ai vậy?
-Tao nè.
-Vô đi.
Bảo Chi bước vô trong, vẻ dè dặn hết đỗi, làm gì mà dè dặn thế chứ, thật chẳng giống Bảo Chi khó ưa thường ngày.
-Sao trông mày thảm hại thế hả?
-Câu đó phải để tao hỏi mày mới đúng.
-Tao sao? Tao rất tốt, rất ổn.
-Bộ mày nghĩ tao là ai mà không biết lúc này mày thế nào?
Mày thì hiểu tao đang nghĩ gì chắc, mày đâu có biết hắn đã làm gì và đối xử với tao như thế nào, kể tồi tệ đó…
-Gặp hắn về mà trông mày…chắc hắn vẫn rất buồn, vì thế mà mày buồn theo à?
-Tao mà buồn vì loại người đó sao? Hắn như thế ba mẹ hắn chết sớm là phải.
-Sao vậy?
-Hắn…mà không…tao đá hắn rồi.
-Sao lại thế, không phải mày đang bắt đầu với hắn sao?
-Giờ hắn không còn là địa thiếu gia của nhà họ Trương danh giá nữa, cả dòng họ hắn cũng chỉ hèn nhát bỏ rơi hai chị em hắn khi gia đình hắn gặp nạn, một gia đình như thế thật cặn bã, và hắn cũng thế, hắn không còn xứng với tao nữa rồi.
Tôi đã nói khi l