
o nhiều tiền, để lần sau vậy?
#_#
Anh nghĩ còn lần sau à? Anh nghĩ lần sau tôi sẽ ngoan ngoãn để anh bắt cóc thế này sao, chẳng qua lần này tôi không có chuẩn bị trước nên mới bị đưa đi dễ dàng thế. Chứ các bạn nghĩ coi có bao giờ bị bắt cóc mà biết trước để chuẩn bị.
Không mang theo nhiều tiền???
-Anh có nhiều thẻ lắm mà, nghe nói anh có cả chục cái thẻ Bạch Kim làm đồ chơi còn không hết.
-Cô lục ví tôi sao biết?
-Nghe nói thế.
-OK, thích đến khách sạn, tôi chiều. Khách sạn nào đây?
-Tùy anh thôi.
Tôi đã nói là không sợ, hắn ta thì có thể làm gì được tôi, tôi là cao thủ đai đen lận. Mà thực ra cũng chưa hẳn là đai đen, hôm đó tôi đến muộn nên bị cắt luôn đai, nhưng dù nào thì cái đai đen cũng vốn là của tôi. Hắn mà dám làm gì tôi cho gia đình hắn tuyệt tự luôn, cho hắn cáo tội với cả dòng họ Trương danh giá của hắn.
Một shop thời trang. ^o^
-Đây là khách sạn sao? Sao tôi không biết nhỉ?
-Vô đi.
Tôi ngoan ngoãn đi theo hắn vô trong, vì theo như tính toán thì nếu đến đây chắc hắn sẽ mua gì đó cho tôi, mà mua cho tôi có lợi chứ không có hại, đỡ mất tiền, xài tiền của những kẻ như hắn là đang làm phúc cho xã hội đấy.
-Chọn tuỳ ý những gì cô thích. Bao nhiêu cũng được.
-Cả shop luôn cũng được hả?
-Nếu cô muốn.
-OK.
Thế là tôi lựa thật nhiều, thật nhiều, quần áo thì tôi không mấy quan trọng, cái mà tôi thích nhất chính là những đôi giày cao gót, tôi có niềm đam mê với những đôi giày cao gót, và tâm đắc nhất chính là giày đế đỏ – loại giày mà đến ngay cả các ngôi sao Hollywood cũng luôn săn tìm. Rất tiếc ở cái shop nhỏ bé này không có nổi loại giày cao cấp đó, chứ nếu không tôi sẽ mua cho bằng hết, mà đảm bảo sẽ khiến hắn xài hết cả mấy chục cái thẻ Bạch Kim của mình.
-Cô mua chi nhiều giày cao gót thế hả? Không biết thương tiếc chân mình à?
Lí do hay đấy, đang xót xa cho chân tôi sao, trong khi cái loại con trai như anh lúc nào chẳng thích mấy em chân dài đi giày cao gót 20 phân lận. Tiếc tiền thì nói thẳng ra đây còn biết mà chắt chiu dùm.
-Thích thì mua nhiều.
-Thích giày cao gót lắm hả?
-Thích thì sao? Việc của anh à?
-Quan tâm không được à?
-Mắc mớ gì mà anh phải quan tâm?
-Thích thì quan tâm.
-Không phải cứ thích quan tâm là quan tâm được đâu.
-Không, cô hiểu sai ý tôi rồi.
-Sai gì?
-Thích cô nên mới quan tâm cô thôi.
-Gì? O_o O_o O_o O_O ???
Đại sửng sốt.
-Tôi thích cô.
*
* *
2. TÔI CÓ MỘT ƯỚC AO, TÔI CÓ MỘT KHÁT KHAO
Ngày xưa khi còn là một đứa trẻ tôi luôn mong mình sẽ gặp được một chàng trai giàu có sẽ yêu tôi và lấy tôi để tôi thoát khỏi cuộc sống của một đứa trẻ mồ côi nghèo khó, tôi muốn giàu có để không phải chịu khổ cực đến nỗi phải bỏ con mình như ba mẹ tôi đã từng làm.
Chỉ cần là một người giàu có yêu tôi và muốn lấy tôi dù tôi có không yêu người đó. Thật là một ước ao ngớ ngẩn và lệch lạc, nhưng đó phải là một người con trai đối xử tốt với tôi và tôi phải được hạnh phúc.
Nhưng chẳng có cuộc sống nào hạnh phúc khi không có tình yêu cả.
Tôi không quan tâm. Tôi đã từng chứng kiến cảnh trại trẻ của tôi suýt mấy lần bị phá bỏ, cảnh lo lắng của những người luôn yêu thương chăm sóc chúng tôi, phải chịu đựng bị tụi bạn cùng lứa trêu chọc là không có ba mẹ, là bị bỏ rơi. Tôi chán ghét bị như thế lắm rồi.
Bằng khả năng của mình để xây dựng một cuộc sống hạnh phúc là chưa đủ, tôi cần có sự giúp đỡ và hỗ trợ, nhưng cái xă hội này chẳng khi nào có thể hỗ trợ cho chúng tôi ngoài những người yêu chúng tôi. Chỉ khi nào yêu tôi thì người đó mới có thể cho tôi tất cả kể cả là tài sản của người đó.
Không hẳn là tôi chỉ cần tài sản của ai đó yêu tôi, mà tôi còn cần một cuộc sống yên ổn, không bị mọi người dè bỉu coi thường.
Một ước mơ có vẻ hơi xa vời và…đáng khinh, nhưng đó là ước mơ của tôi.
Nhưng cái ước mơ đó lại có vẻ như đang tránh xa tôi, từ nhỏ đến giờ, chưa một ai để ý đến tôi cả. Những tên con trai nhà giàu chỉ có điên mới để ý đến một kẻ chẳng có gì đáng chú ý như tôi.
Ngay cả hiện giờ đã là năm hai ĐH rồi mà tôi vẫn chưa có gì cả.
Tôi có một ước ao, tôi có một khát khao.
Nhưng đến bao giờ tôi mới đạt được ước ao đó, và đến bao giờ khát khao mới thành sự thật?
Mặc kệ, tôi vẫn cứ ước ao, vẫn cứ khát khao.
Vì tôi là Bảo An.
*
* *
3. TÔI THÌ THẾ, CÒN HẮN THÌ SAO?
Như tôi đã nói, hắn thuộc dòng họ Trương danh giá, đại thiếu gia của nhà họ Trương, và tất nhiên là đại thiếu gia duy nhất của dòng họ Trương (thì thế mới nói nếu tôi cho hắn mất “khả năng vốn có” thì cả dòng họ danh giá sẽ tàn đời).
Trương Hoàng Nam.
Không chỉ là đại thiếu gia của dòng họ Trương mà còn là đại công tử trong ngành ăn chơi chác tán.
Gia đình hắn…là một dấu hỏi cực lớn.
-Nghe nói gia đình hắn rất giàu có nhưng lại không nhờ kinh doanh hay bất kì một ngành nghề nào khác.
Bảo Chi – bạn thân chí cốt của tôi – phát biểu ý kiến trong hội buôn dưa vào cái ngày hắn xuất hiện, à không, vào cái
ngày chúng tôi vô trường.
-Giàu có mà không nhờ kinh doanh? Vậy là làm ăn phi pháp rồi.
-Đúng thế. Nghe nói nữa là gia đình hắn toàn là dân xã hội đen.
-Xã hội đen?
-Ông nội hắn là t