80s toys - Atari. I still have
Tôi thích cô

Tôi thích cô

Tác giả: DKdeptrai

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323065

Bình chọn: 7.5.00/10/306 lượt.

sĩ của tôi.

……………

Địa điểm tiếp theo là ngân hàng.

-Chuyển số tiền một trăm triệu từ đây sang số tài khoản này cho tôi.

Tôi đưa cho một cô gái ở đó một chiếc thẻ Bạch Kim.

-Thưa quý khách mã thẻ.

-Mã thẻ?

-Vâng, vì chuyển một số tiền quá lớn nên chúng tôi phải kiểm tra coi đây có phải là thẻ hợp lệ của quý khách hay không.

-Mã thẻ…đợi tôi chút.

Tôi không nghĩ thẻ Bạch Kim mà cũng lằng nhằng thế.

Tên này, sao vẫn chưa thấy gọi nhỉ, vừa nãy thấy một trong ba tên vệ sĩ cầm phone gọi hắn mà.

Ah, gọi rồi.

-Tính chuyển tiền hả? Không có mã thẻ cô không thể làm gì được đâu.

-Cho tôi thẻ mà thế à?

-Tôi cho cô thẻ chỉ để cô mua đồ thôi không phải để cô rút hết tiền trong ngân hàng của tôi.

-Tức là anh không nói mã thẻ cho tôi chứ gì?

– * * *

-Ơ…

-Tôi đã nói là có thể cho cô tất cả mà.

-OK, vậy thì cảm ơn.

Rồi tôi quay sang cô nhân viên và nói cho cô ấy mã thẻ.

Không ngờ hắn nói cho tôi thật, không sợ tôi sẽ rút hết tiền sao?

Hắn đúng là một kẻ kì lạ.

-Thưa quý khách, tôi đã chuyển xong ạ.

-Cảm ơn.

Vừa ra khỏi, Bảo Chi đã hỏi.

-Sao rồi?

-Một trăm triệu.

-Chuyển thiệt hả?

-Ừ, giờ về nhà thăm mẹ thôi.

……………

Nhà của chúng tôi là một trại trẻ mồ côi nhỏ với gần một trăm những đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi, tôi và Bảo Chi là một trong số đó. Chúng tôi sống với nhau bằng tình thương yêu và những trái tim bị tổn thương giống nhau.

Thấy tôi và Bảo Chi, mẹ có vẻ rất vui.

-Sau trông con khác thế An?

– ^_^

-Nó có bồ là đại thiếu gia nhà giàu nên bây giờ trông sang hẳn ra mẹ ạ.

-Chưa gì đã có bạn trai rồi sao?

-Không phải đâu mẹ, anh ta là bạn thôi có cảm tình với con chứ con không có gì với anh ta hết. Mẹ đừng lo. Mà con mới chuyển tiền sang tài khoản của mẹ, mẹ lấy số tiền đó trợ cấp cho mấy em.

-Tiền đâu ra mà trợ cấp cho mẹ.

-Bạn trai nó giàu lắm mẹ ạ.

-Con nhất định sẽ báo hiếu mẹ.

Cuộc sống nơi đây thật yên bình, nó khiến tâm hồn tôi trở lại thuần khiết như ngày nào, ở bên cạnh con người đó sao tôi thấy đầu óc mình thật bẩn thỉu. Tốt hết là không nên nghĩ hắn nữa.

Những em nhỏ ở đây rất đáng yêu, và tất cả đều giống nhau, đều bị bỏ rơi. Chỉ có ở đây những kẻ như chúng tôi mới được sống một cách thoải mái nhất, không bị coi thường, không bị chế giễu. Những kẻ thiếu vắng tình thương sống bằng cách cùng nhau bù đắp và lấp đầy những khoảng trống cho nhau.

Còn hơn khối kẻ sống bằng cách bòn rút tiền của người vô tội, hơn những người trong gia đình hắn.

……………

-Thiếu gia nói chúng tôi phải đưa cô đi đến một nơi.

-Đi đâu?

-Thiếu gia…

-Tôi hỏi mấy anh chứ có

CHAP 5.2 (2)

hỏi hắn đâu, sao các anh cứ mở miệng ra là thiếu gia, thiếu gia vậy, ai mới là thân chủ của mấy người?

Wa, có khí thế của một bà chủ, không cô chủ, bà chủ già quá.

-Chúng tôi xin lỗi.

-Thế còn tôi?

Bảo Chi lên tiếng với vẻ giống như “sao các người cứ coi tôi như người thừa vậy?”

-Thiếu gia…à…chúng tôi đưa cô Bảo An đi, còn cô thì…chắc là phải đi taxi…

-Cái gì? Tại sao con nhỏ này được mấy người hộ tống mà tôi lại phải đi taxi hả? Sao bất công thế hả?

^o^ Xem nhỏ đó nổi khùng kìa!

-Muốn sướng thì làm như tao ấy.

-Thôi cho xin, taxi thì taxi.

Nhỏ Bảo Chi bực bội bắt taxi ra về, kể ra cũng khổ, trong khi tôi thì như bà hoàng thì nó lại…giống nô tì bám đuôi. Nó mà biết tôi nghĩ nó thế thì…#_#

……………

Một nhà hàng. Lại một nhà hàng.

-Ăn mặc kiểu gì đây hả? Thế này mà bọn chúng cũng cho cô ra khỏi shop hả?

-Váy, hở chân hở vai rồi, nghĩ sao mà không cho tôi ra?

-Những cái cần phô ra thì lại giấu nhẹm, đúng là không biết gì.

– >”<

Thì ra là thế, những thứ nên phô ra thì đừng có giấu đi, thảo nào hắn ta luôn mặc áo cổ trễ, có khi mặc áo sơ mi không thèm cái hết cúc, nhiều lúc tôi lại nghĩ cúc áo hắn may thiếu hoặc đứt cúc mà ko có mẹ già vợ ngoan may lại cho. Nhưng hình như chính vì hắn thế nên mới thấy hắn rất phong độ.

Vớ vẩn, với con trai mặc áo cổ trễ chút hay không cài cúc áo thì cũng chẳng có sao, nhưng với con gái đó là cả một vấn đề. Với tôi, váy có thể ngắn phần dưới chút không sao (chân sẽ dài hơn) nhưng ngắn phần trên để thấy đẹp hơn thì…NEVER.

-Sao lại đến nhà hàng?

-Cô sẽ bắt đầu khoá học làm vợ tại đây.

-Làm nội trợ hả?

-Nghĩ sao mà cho cô làm nội trợ, nếu mà có muốn tuyển oshin hay đầu bếp thì cũng phải tuyển người đẹp không đến lượt cô bước chân vô.

- >”< Thế không nội trợ đến đây chi?

-Cứ vô thì biết.

Một nhà hàng vẫn với kiểu kiến trúc TQ. Ở đây thì có gì để học hành?

Hắn dẫn tôi xuống cuối hành lang, đối diện với một bức tường. -__-

Học thiên lí nhãn hả? Hay đục thủng tường bằng mắt?

Một cô phục vụ đi đến và xoay một chiếc bình hoa gần đó. Lập tức bức tường trước mặt tôi chuyển động và xoay mở ra một lối đi. Giống như mật đạo nhỉ?

Tôi không hết ngạc nhiên thì hắn dẫn tôi bước vô trong (lại còn bắt tôi khoác tay nãy giờ).

Có một cầu thang dẫn xuống, đậm chất TQ.

Nhưng đến khi đi xuống sâu hơn thì…đậm chất phương Tây.

-Muốn bước chân vô nhà họ Trương trước hết phải có sắc đẹp, sau đó là…thông thạo việc đánh bạc.

Đây là…casino???

Thì ra đây chính là lí do gia đình hắn không bị