
ruồi:
– Mày đúng là con nít. Nói chuyện với con nít chán bỏ xừ.
– Thế mày và con Bé Na chui vô bụi rậm làm gì? _ Tôi liếm môi hỏi lại, cố kềm tự ái.
Sơn nhếch môi, giọng khinh thị:
– Tụi tao làm trò người lớn. Mày con nít không biết đâu!
Tôi ngẩn người ra:
– Trò người lớn là trò gì?
– Là trò này này!
Sơn cười hề hề, hai bàn tay làm một cử chỉ hết sức tục tĩu.
– Đồ mất dạy! _ Tôi đỏ mặt _ Thế nào cũng có ngày ông Tư Cang chém chết mày!
Nói xong, tôi quay mình bỏ đi.
Cách một đỗi xa, tôi đưa hai ngón tay bịt lỗ tai. Tiếng cười hô hố của thằng Sơn đuổi theo phía sau làm tôi gai cả người.
31. LỜI ĐỀ NGHỊ KHIẾM NHÃ
Thằng Sơn thừa nhận với tôi là nó thích con Bé Na.
Thế nhưng từ ngày tôi bắt đầu chơi thân với con Mận, nó khó chịu ra mặt.
Ở trong lớp, tôi và con Mận ngồi các nhau ba dãy bàn, nhưng hễ tiếng trống ra chơi vang lên, tôi lại chạy ra sân cặp kè với nó.
Chơi ô ăn quan, chơi nhảy lò cò xây nhà chán, hai đứa chạy ra cổng trường hùn tiền mua chung một cây cà rem, nó cắn một miếng tôi cắn một miếng.
Thằng Sơn nhìn cảnh đó, ngứa mắt lắm.
Một hôm nó ngoắt tôi ra sau hè, hỏi thẳng:
– Mày thích con Mận hả?
– Ờ. _ Tôi gật đầu, ngơ ngác đáp.
– Tại sao mày thích nó? Mày đang thích con Xin kia mà?
Tôi biết tại sao tôi thích con Mận. Nhưng tôi không thể hé môi cho ai biết, ngoài thằng Tường. Chuyện ba con Mận lộ ra, tiệp tạp hóa của mẹ nó sẽ đóng cửa. Cả nhà nó sẽ ra đường ăn xin.
Nghĩ đến viễn ảnh đó, tôi rùng mình, nói trớ:
– Ai bảo con Xin đem lá thư của tao nộp cho thầy Nhãn.
Thằng Sơn nhìn tôi, vẻ nghi ngờ:
– Chỉ vậy thôi hả?
– Tao nói láo tao xách dép cho mày! _ Tôi nói liều khi bắt gặp ánh mắt soi mói của nó.
Sơn co chân đá văng mảnh ngói vỡ dưới chân, thở hắt ra:
– Bây giờ tao đề nghị thế này.
– Gì?
– Mày quay lại chơi với con Xin đi! Để con Mận đó cho tao! _ Giọng thằng Sơn thản nhiên, giống như nó đang hỏi mua một cuốn tập hay một đôi dép.
Tôi há hốc miệng:
– Mày khùng hả Sơn?
Làm như không nghe thấy tôi, Sơn cho tay vào túi, vốc ra một nắm bi:
– Nếu mày đồng ý, tao trả lại cho mày vốc bi này.
– Tao không thèm chơi bi.
Sơn lại cho tay vào túi kia:
– Tao cho mày tiền.
– Tao cũng cóc cần tiền.
– Vậy chắc là mày cần thứ này!
Sơn giơ nắm đấm lên, mặt hầm hầm.
Tôi bước lui một bước:
– Sao mày bảo mày thích con Bé Na?
Sơn ngang phè:
– Tao thích cả hai đứa.
Nó cười nhăn nhở:
– Đứa nào trông cũng ngon mắt.
Cử chỉ thô tục của thằng Sơn hôm trước chợt hiện ra lởn vởn trong đầu tôi. Như người bị đánh thuốc độc, mặt tôi lập tức phù ra.
– Thứ như mày đừng hòng rớ tới con Mận! _ Tôi nghiến răng ken két.
– Hỗn láo nè!
Thằng Sơn gầm lên và tung một cú đấm vào giữa mặt tôi.
Mặc dù đã đề phòng, tôi vẫn không tránh được cú ra tay nhanh như chớp của nó.
Tôi ngã vật ra đất, có cảm giác quai hàm gãy vụn.
Tôi chưa kịp ngồi dậy, thằng Sơn đã cưỡi lên người tôi, hai tay đấm liên hồi như giã gạo.
Tôi không đấm trả lại được cái nào, cũng không vùng thoát được, chỉ biết dùng bàn tay lẫn khuỷu tay che lấy mặt.
Đấm chán, thằng Sơn dừng tay, hằm hè:
– Thế nào? Thứ như tao có rớ được con Mận không?
Nhớ tới vẻ mặt buồn thảm và những giọt nước mắt của con Mận hôm nào, tôi quên cả đau.
– Rớ cái củ cải tao đây nè! Đồ chó!
Vừa hét lên tôi vừa phun một bãi nước bọt trúng ngay mặt thằng Sơn kêu đánh “bép”.
Bộ mặt nhơn nhơn của Sơn lập tức chuyển đủ bảy màu. Nó lại mím môi nện tôi thật lực, không thèm quẹt nước miếng dính trên mặt.
Đang quýnh quáng che chắn, khuỷu tay tôi chợt chạm phải vật gì cưng cứng chỗ ngực áo.
Tôi mò mẫm một lúc, vớ được cây bút bi, liền rút ra đâm một phát thật mạnh.
Ngòi bút xoi thủng gò má thằng Sơn một lỗ nhỏ, chắc chẳng đau đớn gì, chỉ tổ làm nó sôi máu, nện tôi càng hung hăng hơn.
Bữa đó, nếu không có đứa bạn chạy ra sau hè đi tiểu bắt gặp và dọa méc thầy giám thị, chắc người tôi nát như tương.
32. THẰNG TƯỜNG QUYẾT ĐỊNH TRẢ THÙ GIÙM TÔI
Mẹ tôi hốt hoảng khi thấy tôi lếch thếch về nhà với bộ mặt sưng vù:
– Trời ơi, con làm sao mà mặt mày bầm tím thế con?
Tôi nói dối là tôi mải chạy nhảy, bị ngã vào cạnh bàn.
Mẹ tôi chấm bông gòn vào nước muối thoa lên mặt tôi, lo lắng:
– Ngã vào cạnh bàn mà sưng húp nhiều chỗ thế kia?
Tôi giả vờ hít hà để khỏi trả lời những câu hỏi chằm chặp của mẹ tôi.
Thằng Tường đang ngồi chơi với con Cu Cậu khi tôi lò dò ra nhà sau, cái vỉ đập ruồi nằm dưới nền nhà, ngay bên chân nó.
– Mày đang cho nó ăn à? _ Tôi khẽ giọng hỏi.
– Dạ.
Tường ngước lên, bất thần la hoảng:
– Ối, mặt anh sao thế?
– Có gì đâu! _ Tôi quẹt tay lên má, nói bằng giọng như chưa từng có chuyện tồi tệ gì xảy ra _ Ngã ấy mà.
– Ngã?
Tường rà mắt khắp mặt tôi theo kiểu các nhà thiên văn đang quan sát những chỗ lồi lõm trên mặt trăng rồi lắc đầu:
– Không phải ngã!
Ánh mắt nó vẫn bám cứng gương mặt tôi, như bằng cái nhìn đăm đăm đó không cho tôi lắc đầu:
– Anh vừa đánh nhau với ai à?
– Ừ.
Tôi xuôi xị, biết rằng không thể giấu thằng Tường được. Tôi buồn bã nói thêm:
– Cũng chẳng phải đánh nhau nữa. Chỉ có nó đánh tao thôi.
Tường sa sầm mặ