80s toys - Atari. I still have
Tôi Ghét Thần Tượng

Tôi Ghét Thần Tượng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327122

Bình chọn: 9.00/10/712 lượt.

thêm đau thương, thêm buồn thảm.

Ông Hoàng, ông Vỹ, ông Hoàng Sơn, Hoàng Quân đôi mắt đều đỏ hoe,họ đau lòng, đau khổ nhưng họ không thể khóc, họ là đàn ông nên không thể rơi lệ như đàn bà.

Công ty quản lý của Long và Hoàng gửi hoa đến phòng bệnh của Long hàng ngày, họ muốn gửi lời cầu chúc cho Long mau lành bệnh, quản lí Justin Trần của Long là người coi Long như em trai, nay thấy Long bị như thế này, không kìm nén được nước mắt, Justin Trần đã khóc như mưa.

Khi Thanh tỉnh lại, câu đầu tiên Thanh hỏi.

_Anh Long đâu rồi….??

Tất cả mọi người đều im lặng, với Thanh lúc này sự im lặng của họ chẳng khác gì giết chết Thanh, Thanh gào lên.

_Sao không ai trả lời con…??Anh Long đâu rồi…??

Bà Phi Yến khóc nấc lên, bà Nhung sụt sịt, Thu, Kim, Thoa, Hường, Liên, Dung ôm lấy mặt, họ đều đang khóc.

Mặt Thanh trắng bệch, môi Thanh run run.

_Anh…anh Long…Long đâu…??

Thanh cố ngồi dậy, bà Nhung vội đỡ lấy Thanh, Thanh nắm chặt lấy tay bà , Thanh thều thào hỏi.

_Anh…anh Long đâu..đâu hả mẹ…??

Bà Phi Yến cố lau dòng lệ trên má, bà nói lảng sang chuyện khác.

_Cháu nên giữ gìn sức khỏe, khi nào cháu khỏe hẳn rồi hãy sang thăm nó…!!

_Không…!!cháu cần gặp anh ấy ngay…!!

Thanh lảo đảo ngồi dậy, đi được hai bước, Thanh khụy xuống, Thanh run giọng hỏi.

_Con…con đã ngất bao lâu…lâu rồi…??

Bà Nhung đau đớn trả lời.

_Đã gần…gần một tháng rồi…!!

Thanh hốt hoảng kêu lên.

_Sao….sao con có thể nằm lâu như thế được….!!!

_Anh…anh Long đang đợi con…!!Con phải sang với anh ấy…!!

Thanh lại cố gắng đứng dậy để đi tiếp, bà Nhung ôm lấy Thanh, bà vỗ về.

_Con ngoan…!! Để hôm khác con sang thăm Long cũng được kia mà….!!

_Không…!! Mẹ hãy cho con đi nếu không con chết mất…!! Hãy để con đi…!!

Bà Phi Yến gần như ngã gục ra sàn nhà, Kim sợ hãi vội ôm lấy mẹ. Kim đau khổ hỏi.

_Mẹ…!! Mẹ không sao chứ…??

Bà Phi Yến nghẹn lời.

_Mẹ..mẹ không sao…!!

Thanh thấy thái độ hốt hoảng của bà Phi Yến, linh cảm có chuyện không hay đã xảy ra với Long.Thanh hét.

_Mọi người mau nói cho con biết đi, anh Long sao rồi…?? Mau nói nhanh lên…!! Làm ơn….!!

Tất cả mọi người đều im lặng, họ không trả lời Thanh. Đôi mắt Thanh mở to, miệng Thanh đông cứng lại, cơ thể Thanh bị đóng băng, đầu gối run rẩy, Thanh gào lên.

_Nói đi…!! làm ơn hãy nói gì đi…!! Hãy nói là anh ấy không sao…!! Hãy nói gì đi….!!

Nhưng không một ai trả lời Thanh, không hiểu bằng cách nào, Thanh có thể rời khỏi phòng.Thanh lảo đảo đi về phòng bệnh của Long. Thanh mở tung cánh cửa ra.

Căn phòng trống trơn, mọi thứ đã được xếp gọn ngăn nắp. Thanh ngã khụy xuống sàn nhà, giọng Thanh tắc nghẹn, Thanh đau đớn cùng cực. Bà Nhung quỳ xuống bên cạnh Thanh, bà ôm lấy Thanh.

Nước mắt Thanh tuôn ra như mưa, Thanh không nói được câu nào, chân tay Thanh buông thõng, đôi mắt Thanh mở to, mặt Thanh ngơ ngẩn như một cái xác không hồn, Thanh không còn biết gì nữa.

Bà Phi Yến đau đớn bảo Thanh.

_Trước lúc nó đi, nó đã mỉm cười, nó bảo là nó rất yêu cháu, nó cầu chúc cho cháu hạnh phúc, cầu chúc cho cháu tìm được một người con trai có thể yêu cháu, có thể mang lại nụ cười cho cháu…!!

_Nó bảo là cháu đừng buồn, đừng khóc vì nó, đừng đau thương vì nó, nó không muốn cháu vì nó, cháu phải rơi lệ, phải sống trong đau đớn, phải sống trong dằn vặt….!!

Lệ trên mặt bà Phi Yến không ngừng rơi xuống, bà nói tiếp.

_Nó bảo cháu hãy quên nó đi, hãy coi tình yêu đã có giữa cháu và nó là một kỉ niệm, là một cái hộp, nó mong cháu hãy đóng cái hộp đó lại, khi nào cháu và nó có thể gặp lại được nhau thì hãy mở nó ra, còn bây giờ và mãi mãi về sau thì đừng bao giờ mở nó ra, đừng bao giờ mở…!!

Bà quỳ xuống, bà ôm lấy Thanh, bà nói.

_Con gái tuy là bác không có phúc phận được nhận con làm con dâu nhưng chúng ta từ nay hãy coi nhau như mẹ con gái, con trai bác không còn nhưng bác còn có con, bác hy vọng là con không từ chối yêu cầu này của bác…!!

Thanh im lặng, Thanh không muốn nói gì cả, nước mắt, nỗi đau đang giết chết Thanh, Thanh đau quá đến nỗi lời nói Thanh cũng câm luôn, chỉ có nước mắt, , chỉ có trái tim Thanh bây giờ mới cảm nhận được nỗi đau, mới cảm nhận được mất mát, chỉ có thân thể Thanh mới cảm nhận được những ngọn roi đang quất mạnh vào người.

Long chết rồi, Long đã ra đi, đã bỏ lại một mình Thanh, đã nhẫn tâm buông tay Thanh ra, Thanh gào lên.

_Tại sao…??Tại sao anh không chờ em…??Tại sao anh lại nỡ bỏ em một mình…??

_Tại sao anh lại độc ác như thế…??Tại sao…!!

Thanh đứng bật dậy, bà Nhung và bà Phi Yến sợ hãi, cả hai cố nắm chặt lấy tay Thanh.Bà Nhung nước mắt ràn rụa, bà cầu xin Thanh.

_Mẹ xin con…!!Xin con đừng quá đau thương…!!Xin con đừng quá đau buồn…!!

_Long trước lúc chết nó cũng không muốn vì nó con phải chịu buồn đau, vì nó, con hủy đi sự sống của chính mình…!!

_Con bây giờ sống không phải cho một mình con mà còn cho cả nó nữa…!!

_Hãy nghĩ kĩ lại đi con…!!đừng làm điều gì dại dột…!!

_Nếu con hủy hoại bản thân…?? Nếu con chết hay có mệnh hệ gì , bố mẹ và mọi người sẽ phải sống như thế nào đây…??

_Con không được độc ác và tàn nhẫn như thế…?? Long không hề muốn rời xa con nh