Polaroid
Tôi Ghét Thần Tượng

Tôi Ghét Thần Tượng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326673

Bình chọn: 10.00/10/667 lượt.



_Mọi người còn điều gì thắc mắc, còn điều gì muốn hỏi cứ tự nhiên đặt câu hỏi. Tôi sẽ cố gắng trả lời…!!

Hoàng và Long kinh ngạc nhìn Thanh, họ không ngờ Thanh có thể trả lời, có thể nói hay như thế. Ngay cả một ngôi sao, một người suốt ngày phải đối mặt với báo chí, và phóng viên như họ cũng không thể nói được như Thanh, có thể nói diễn xuất của Thanh rất tuyệt.

Những lời mà Thanh nói cũng không có gì là lạ, thứ nhất tình cảm trong Thanh rất tự nhiên, thứ hai Thanh là con nhà nòi, bố mẹ, cô Lý của Thanh đều là những người có tài ăn nói, cô Lý của Thanh quản lý hết ban nhạc này đến ban nhạc khác nên việc cô có thể trả lời trôi chảy, có thể gỡ rối tất cả các vụ scandal do ca sĩ của mình gây ra là chuyện thường tình.

Thanh mặc dù không bằng nhưng ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, người ta nói “con nhà tông không giống lông cũng giống cánh”. Dương Ca đứng sau cánh gà, anh ta cười thật tươi, đầu gật gù hài lòng, còn những người khác họ thở phào nhẹ nhõm.

Người phóng viên lúc nãy cười nhạt, anh ta hỏi tiếp.

_Nếu cô đã nói thế…!! Tôi có câu hỏi khác cho cô….!!

Thanh đáp.

_Vâng…!! Anh cứ hỏi…!!

_Cô có dám nói là cô yêu Hoàng không phải vì địa vị, không phải vì gia thế, không phải vì danh tiếng của cậu ấy…??

Hoàng lạnh nhạt.

_Đề nghị anh hỏi câu hỏi khác….!! Đây không phải là câu hỏi anh nên hỏi bạn gái tôi…!!

Thanh giật giật áo Hoàng, mỉm cười trấn an Hoàng. Thanh nhỏ nhẹ.

_Không sao đâu. Cứ để em trả lời…!!

_Nhưng mà…!!

_Anh không cần phải lo, em biết phải nói gì…!!

Thanh quay xuống nhìn mọi người, Thanh thấy họ đang chờ Thanh trả lời họ. Thanh cười đáp.

_Trong số mọi người ở đây chắc có nhiều người cũng muốn tôi trả lời câu hỏi này. Nếu tôi nói tôi yêu anh ấy vì anh ấy là anh ấy mà không phải vì địa vị, vì danh tiếng, vì gia thế của anh ấy, các vị có tin tôi không…??

Thanh nhìn khắp một lượt. Thanh nói tiếp.

_Câu hỏi này có phải là quá thừa rồi không…?? Nếu tôi yêu anh ấy thật lòng mà các vị không tin tôi, tôi lấy gì để chứng minh đây, mà dù tôi có chứng minh được liệu các vị có tin tôi không..??. Còn nếu tôi yêu anh ấy vì địa vị, tôi bảo các vị là không các vị cũng lấy gì để lật tẩy tôi…??

_Tình cảm của con người rất phức tạp, có yêu mới có hận, có quan tâm mới hay để ý đến người đó. Tôi không trách các vị, không oán than các vị vì các vị ghét tôi, mà ngược lại tôi cảm thấy vui vì các vị đã quan tâm đến tôi. Tôi chỉ sợ các vị lờ tôi đi, còn nếu còn hỏi , còn để ý đến tôi là các vị còn coi trọng tôi, các vị đã dần chấp nhận tôi là bạn gái của anh Hoàng…!!

_Tôi hy vọng câu trả lời của tôi đã làm các vị hài lòng…!!

Tất cả mọi người trong buổi họp báo đều im lặng nhìn Thanh, họ không thể ngờ một cô gái học cấp ba, một cô gái mà theo đánh giá của họ quá tầm thường lại có thể tự nhiên phát biểu và trả lời như thế. Tuy lời nói của cô ta còn khô khan, và hơi bị xốc nổi nhưng tất cả cũng đều xuất phát từ tình cảm chân thành.

Mồ hôi trên trán Thanh chảy ròng ròng, trái tim Thanh đập thật nhanh, tay chân Thanh run rẩy, thật ra Thanh đã quá sợ hãi, Thanh phải cố cười, cố gắng điều hòa hơi thở, cố gắng không để cho người khác biết là Thanh đang run.

Chỉ có một người biết, một người để ý đến tình trạng bất ổn của Thanh là Long. Long biết là nếu còn kéo dài quá lâu, Thanh có thể bị ngất vì sợ, vì run.

Long bảo mọi người.

_Mọi thứ cần biết các vị đều đã hỏi rồi. Tôi hy vọng là các vị hài lòng với câu trả lời của ba chúng tôi. Xin chào…!! Hẹn gặp lại ở buổi họp báo sau…!!

Long đứng dậy, Thanh lảo đảo đứng lên theo. Thanh muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, Thanh không còn chịu đựng hơn được nữa rồi.

Thanh vịn vào cầu thang, không chịu được không khí chật chội, bức bối và oi bức xung quanh. Thanh bấm thang máy lên sân thượng, Thanh muốn được hít thở không khí trong lành, Thanh muốn yên tĩnh một mình, muốn lòng Thanh được lắng lại, muốn trái tim Thanh thôi đập nhanh. Thanh đã run quá rồi.

Long đi vào thang máy theo Thanh, hắn đưa cho Thanh một chai nước ngọt lạnh. Hắn lo lắng hỏi.

_Cô không sao chứ…??

Thanh gượng cười đáp.

_Tôi…tôi không sao….??

_Cô uống nước đi…!!

_Vâng…!! Cám ơn anh…!!

Thanh run đến nỗi không cầm nổi chai nước trên tay Long. Long cầm lấy tay Thanh, hắn kéo Thanh ngã vào lòng hắn, bây giờ hắn đang lo cho Thanh nên hắn không biết hắn đang làm gì, hắn vừa gây ra chuyện gì. Hắn quên mất bây giờ hắn là ca sĩ Long Nhật, không phải là Long mà Thanh biết.

Thanh giật mình, sợ hãi Thanh vội đẩy hắn ra. Thanh không muốn ôm một tên con trai Thanh mới gặp được có hai lần. Hắn cau mày hỏi.

_Không phải là cô đang sợ, đang cần ai đó động viên, và an ủi cô sao…??

Thanh gật đầu đáp.

_Vâng…!! Nhưng điều đó đâu có nghĩa là tôi cần anh ôm tôi…!!

Long nhếch mép lạnh lùng.

_Cô muốn tôi gọi bạn trai cô lên đây không…??

Thanh lắc đầu.

_Không cần…!! Tôi có thể tự giải quyết được chuyện của tôi…!!

_Giải quyết được…?? Cô không thấy bây giờ trông cô rất giống một con chuột bị ngã xuống cống hay sao…??

Thanh tức giận.

_Này anh…!! Dù lúc nãy tôi có hơi bị xúc phạm anh một chút nhưng anh cũng nhỏ mọ