
ư vậy mà cậu ấy vẫn chẳng bớt nghịch chút nào.Nhưng lần nào chịu tội,Thế Anh cũng đều bao che cho tôi. Cậu ấy luôn bảo vệ tôi,vì vậy mà nhiều lần gây gổ đánh nhau với bọn nhóc hàng xóm. Kể cả khi có thêm Kì Phong,3 đứa tôi cùng chơi nhưng cậu ấy vẫn ưu tiên tôi hơn. Tuổi thơ tôi cứ thế…trôi đi…Dường như tất cả những điều tốt đẹp đều không thể tồn tại mãi mãi…
Rồi chẳng biết từ khi nào,tình cảm tôi dành cho cậu ấy đã không còn như trước nữa. Khi đứng gần cậu ấy,tần số dao động tim của tôi tăng vọt bất thường.Đặc biệt là lúc cậu ấy chạm vào tôi,giống như có dòng điện 100 kV chạy qua khiến tôi không thể bình tĩnh nổi. Nếu bất kì cô gái nào nói chuyện với cậu ấy,tôi đều thấy cực kì khó chịu… Tôi đã cố tìm lí do cho tất cả những cảm giác lạ lùng đó.Có thể tôi đang có những triệu chứng đầu tiên của căn bệnh…đau tim. Có thể là tôi sợ ai đó cướp mất cậu ấy,và cậu ấy sẽ không quan tâm tôi nữa…Tôi cố nhắc nhở mình phải bình tĩnh,tôi cố dùng lí trí để kiểm soát những hành động kì quặc. Nhưng tất cả đã vượt qua khỏi tầm khống chế của tôi…vào 3 tháng trước. Tôi đã trông thấy cậu ấy và Phượng Ngân. Họ đang nói chuyện rất vui vẻ…Cậu ấy đang cười…đó là nụ cười rạng rỡ nhất mà tôi từng thấy.Cô ta đánh rơi cuốn sách,giống như là cố ý,rồi hình như tay họ chạm vào nhau…Đau quá! Đau đến không thể nào chịu nổi…Có ai đó đang quất roi vào trái tim tôi.Mắt tôi nhoè dần…và tôi chạy đi…chạy thật lâu…thật lâu…cho đến khi đôi chân không còn cảm giác.Chưa bao giờ tôi khóc nhiều đến thế…
Sau đó,tôi nhận lời làm quen đầu tiên,rồi thứ 2,thứ 3…Tôi giới thiệu họ với Thế Anh,và tự dối lòng mình tôi đang dần quên…Nhưng tôi sai rồi. Tôi càng cố quên thì càng nghĩ đến nhiều hơn. Càng ở bên người khác,tôi lại càng nhớ đến cậu ấy.Tôi so sánh những thói quen của họ,và thầm mỉm cười khi phát hiện ra những điểm giống nhau.Cuối cùng,họ đều nói với tôi,tôi không yêu họ.
Yêu…cho và nhận…Còn tôi thì lại vĩnh viễn chẳng thể trao được cho họ thứ mà họ cần…
Phần 5: Lễ kỉ niệm trường
_Chị Thu! Hoài Thu!
Ưmm…ồn quá…Hôm qua tôi đã bị mất ngủ trầm trọng rồi…Mặc kệ. Tôi quay lưng đi,ngủ tiếp.
_Chị Thu !!! Dậy mau ! Sắp trễ rồi !
Ai đó đang kéo chăn tôi. Bực mình quá…Mà khoan,sao giọng này nghe quen quen…AAAAA….Tôi bỗng mở trừng mắt,ngồi bật dậy.
_Ha…cuối cùng cũng dậy. Em còn tưởng chị là heo chứ !
_Cái…Thế Anh ! Ai cho em vào phòng chị ?
_Chị ngại gì chứ? Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên.
_Đi ! Đi ra ngoài ! Lần sau không cho phép em tự tiện vào phòng chị nữa ! – Tôi nhảy xuống giường,đẩy cậu ấy ra.
_Hừ. Được rồi,sao phải gấp thế chứ ? Chị nhanh lên đấy.
Biết rồi. 15 phút nữa. – Tôi đẩy hẳn cậu ấy ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Tim tôi đập mạnh…Tại sao càng muốn tránh lại càng đụng độ chứ?
…….
_20 phút rồi đấy chị.
Tôi lừ mắt.
_Không ăn sáng hả con?
_Không ạ !
_Chị ý giữ eo đấy ! Đúng là con gái ! – Thằng em tôi nói đế vào. Tôi liền lườm nó một cái.
_Chị Thu mà là con gái à?
_Thế – Anh !!!
_A ! Đã 8h30 rồi cơ à ! – Đánh trống lảng hay thật.
_Hừm ! Tôi quay lưng đi trước.
……
10 phút sau
_Sao em không đi xe máy ý ?
_Hôm nay em cũng đi xe buýt.
_Hừ ! Tại sao ? – tôi không muốn đi cùng cậu ấy tí nào. Cứ thế này thì làm sao tôi có thể giữ cho tâm tư mình bình yên đây ?
_Thì sợ chị đi một mình sẽ buồn nên em có lòng tốt đi cùng chị thôi.
_Tại sao phải buồn?
_Ha ha…Không biết ai ngày hôm qua bị đá tâm tình không tốt chặt chém lung tung ý nhỉ?
_Ai bảo… – tôi ngừng lại. Mà thế cũng tốt. Cứ để cậu ấy nghĩ như vậy. Đỡ cho tôi phải giải thích.
_Ừm…em nghĩ… Tại sao chị không thử nói chuyện lại với Hà Vũ ? Em thấy anh ấy vẫn còn tình cảm với chị mà.
Tôi cười khổ. Cậu ấy căn bản là không hiểu,mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ hiểu.
_Dù sao cũng đã qua. Kết thúc rồi thì cứ để cho nó kết thúc đi.
_Nhưng…
_Xe đến rồi – Tôi bước lên phía trước – Nhanh lên. Lỡ tuyến này là sẽ muộn thật đấy. – Tôi thật không muốn nghe nữa.
Trên cả quãng đường còn lại,chúng tôi không ai nói thêm với ai một lời nào…
…………..
Ở cổng trường
Không khí thật náo nhiệt. Một tấm băng rôn lớn màu đỏ với dòng chữ : ” Nhiệt liệt chào mừng lễ kỉ niệm 30 năm thành lập trường Đại học Mĩ thuật K “,xung quanh được viền bằng những chùm bóng bay màu sắc sặc sỡ. Còn trong sân trường,mọi người đang bận rộn làm công tác chuẩn bị. Năm nay có vẻ trường làm lớn hơn mọi năm.
_Anh Thế Anh!
Tôi và cậu ấy quay lại nhìn. Là “hoa khôi”. Tự nhiên tôi lại bắt đầu thấy khó chịu.
_A,em chào chị ! ( hừ. lại “chị”? ) Em có thể mượn anh Thế Anh một chút được không? ( không muốn,không muốn,không muốn !!!! )
_Ừ. “Chị” đi trước đây.
_Khoan,lát nữa chị nhất định phải xem nhớ !
_Biết rồi.
Tôi đi về phía hội trường,nhưng vẫn nghe được hai câu cuối họ nói.
_Chị họ anh cũng học trường này à?
_Ừ. Năm 2 Đồ hoạ.
“Chị họ”,phải,tôi không quên. Nhưng tim tôi cứ như bị bóp nghẹt lại,đau nhói. Tôi căm thù cảm giác này.
Phần 6: Mất kiểm soát
Nửa đầu buổi lễ diễn ra thật chán ngắt. Sau phần nghi thức bắt buộc,thầy hiệu trưởng đọc bài diễn văn dài ngoằng về lịch sử và những thành tích “đáng tự hào” của trường…Cũn