XtGem Forum catalog
Tình yêu hoa bồ công anh

Tình yêu hoa bồ công anh

Tác giả: Bồ Công Anh Manucian

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322711

Bình chọn: 7.00/10/271 lượt.

trước mặt Thúy là…là…

-Tôi á?????????_Quỳnh Anh chỉ vào mặt của mình.

-Đúng vậy. Em không cần phải giấu mọi người đâu, heo ngốc!!!_Thiên Trọng nói.

-Hả?_Mọi người một lần nữa lại ngạc nhiên. -Tôi không tin._Lệ Thúy hét lên.

-Không tin thì tùy cô. Heo con đi theo tôi!_Thiên Trọng nói rồi kéo Quỳnh Anh đi khi chưa kịp nói gì.

______Hành lang ngoài tổng công ti______

-Nè cậu nói cái gì vậy khỉ ngốc?_Quỳnh Anh hét lên.

-Bé miệng thôi. Cậu giúp tôi cắt đuôi bà già đó. Tôi sẽ giúp cậu một số chuyện khác_Thiên Trọng.

-Cậu nhớ đấy!_Quỳnh Anh lém lỉnh.

-OK. Tớ hứa!_Thiên Trọng. Những ngày sau đó Lệ Thúy quyết định không bỏ cuộc. ngày nào cũng tặng hoa, tặng socola nhưng Thiên Trọng thì cứ sọt rác thẳng tiến. Vì vậy mà các chị lao công phải làm việc vất vả hơn bình thường vì phải dọn hoa, dọn quà cho một người…

Chương 33

Hoa ko sắc ko hương.

Chỉ là thân hoa dại

Cũng đủ làm gió thắc mắc thầm thương Đi qua hoa sao thấy ngại

Gió thấy hoa rất nhỏ, rất dễ lao đao

Khi gió chạm vào thì hoa cùng gió lên cao chắc hoa cũng biết.

Gió ko như truyền thuyết kiêu sa

Gió rạng ngời và kiêu hãnh đến khi gặp hoa Gió như mặt trời với mây xanh

Và nếu hoa đo tình yêu bằng vận tốc của gió

Nếu gió kiệt sức, gió chỉ muốn nói: GIÓ YÊU HOA.

***Bồ Công Anh Manucian***

Tập 33

Vì lí do đột suất nên hôm nay Thiên Trọng phải rời khách sạn đến công ty đến sớm do đó, Quỳnh Anh phải đi xe đến sau. Khi vừa đi đến một đoạn đường vắng thì những chiếc xe máy chặn đường nó. Dừng xe và bước lên lề đường, Quỳnh Anh có đủ trí thông minh để biết mọi người này nghĩ gì. Nó thấy trước mặt toàn những tên bụi đời: ăn mặc cực kì ngầu, con gái còn rất thiếu vải trên người toàn những hình xăm kì quái, tóc thì xanh đỏ tím vàng, con trai thì đeo tùng teng nhìn mà phát sợ còn những người khác thì khoác trên mình một cây đen từ đầu đến chân: Tóc đen, áo đen, quần đen, giày đen, kính đen,….(^_^).

Một trong những con người đó đại diện bước lên, ăn mặc rất sexy có lẽ là chị hai:

-Cô là nhân viên của tập đoàn AF?

-Phải thì sao? Ko thì sao???_Quỳnh Anh hắng giọng.

-Được lắm! Rất mạnh mẽ._Cô ta khen.

-Quá khen._Quỳnh Anh tự hào.

-Cô….cô….Có giỏi thì nói tên ra._1 người khác. -Tôi họ ko đổi tên ko đổi, VŨ NGỌC QUỲNH ANH._Quỳnh Anh nói.

-Cô..cô…..cô….họ….Vũ….._Cô gái.

-Chính xác, có gì ko?_Quỳnh Anh.

-Cô tên Quỳnh Anh, nhân viên thiết kế của tập đoàn AF, là học sinh học viện JF._Người đàn ông.

-It’s me._Quỳnh Anh tự tin.

-Cô rất tự tin, nhưng tôi sẽ xem thử xem tí nữa cô có thể lành lặn mà trở về nhà ko?_Cô gái đó nói.

-Có giỏi thì lên đi, tôi ko sợ đâu???_Quỳnh Anh lên tiếng.

-Được, đã vậy thì…..Người đâu lên đi._Người con gái ra lệnh.

Đợi đã._Quỳnh Anh đột nhiên hét lên.

-Sao vậy? Sợ rồi hả??? Ha ha ha…_Cô gái đó cười trên tay đang mê mẩn điếu thuốc.

-Tôi muốn biết tại sao các người lại chặn đánh tôi???_Quỳnh Anh.

-Nếu cô muốn biết thì tôi sẽ nói cho cô biết để đến khi chết còn biết lí do tại sao mình bị như vậy?_Cô ta nói.

-Nói đi._Quỳnh Anh giục.

-Cô có biết mình đã đắc tội với ai ko?_Người đàn ông hỏi.

-Tôi sinh ra ở Việt Nam, sinh sống ở Nhật Bản, đây là New York nên tôi nghĩ mình ko có kẻ thù ở đây?_Quỳnh Anh trả lời tự tin.

-Cô cứ nghĩ lại xem mình có kẻ thù là 1 tiểu thư nhà nào ko?_Người đàn ông gợi ý.

-Lệ Thúy???_Quỳnh Anh hỏi lại.

-Cô rất thông minh, ko hổ danh là học sinh học viện JF._Cô gái.

-Lên đi…Nhiều lời quá……_Quỳnh Anh hùng hổ nói. Tất cả hơn 30 người cùng nhau xông lên chặn đánh một cô gái nhỏ bé.

10’ sau, trên chiến trường bây giờ toàn những người ko lành lặn. 1 tên thì cầm tay run rẩy, 1 tên thì ôm chân đau đớn…

Quỳnh Anh thì phẩy tay và quần áo:

-Lâu lắm mới được luyện tập, vui quá. Cô muốn thử ko? Mặt mũi cô ta xanh lét như tàu lá chuối, miệng lắp bắp:

-Cô..cô…cô…

-Quên chưa nói cho cô biết, tôi là cao thủ đai đen karate, judo,vovinam, đó. Hi hi hi._Quỳnh Anh.

-Hả????_Cô gái ngạc nhiên. Nhưng mải nói chuyện với cô gái đó, Quỳnh Anh quên mất một người vẫn còn chưa bị đánh ngã, đó là anh chàng người yêu.

Đằng sau Quỳnh Anh, người đàn ông đang cầm cây gậy sắt và….

-CẨN THẬN…..

-BỐP….

Sau đó là một thân hình quen thuộc ngã xuống. Quỳnh Anh nhận thấy ánh sáng ngày một ít và dần dần đi vào hôn mê nhưng trước khi ngất đi, nó kịp nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

-Heo ngốc….. *****************************

Khi còn đang trong giấc ngủ yên ấm, Quỳnh Anh bị đánh thức bởi những nốt nhạc rất êm dịu. Nó khé động đậy mi mắt và tỉnh dậy. Dường như đầu Quỳnh Anh còn rất đau nhưng nó cũng nhận thức đây ko phải là bệnh viện:

-“Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây? Giường? Dép? Quần áo???” Hàng loạt những câu hỏi mà ko có câu trả lời.

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt điển trai đó: làn da được mài bằng ngọc ngà sáng bóng với đôi mắt đen huyền đang tiến lại gần nó. Nó hét toáng lên và bất chợt rùng mình khi nhìn thấy cảm nhận được nụ cười thiên thần của ai đó:

-Khỉ ngốc. Thiên Trọng ko để ý đến thái độ đó của Quỳnh Anh, cậu đến sờ trán nó:

-Hạ sốt rồi.

-????_Quỳnh A