Duck hunt
Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Tác giả: Trữ Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322370

Bình chọn: 8.5.00/10/237 lượt.

ừng nói với đầu bên kia điện thoại: “Vâng, tôi biết, tôi hiểu, xin ngài yên tâm…………. A, đúng, cô Lỗ Tây cũng đã tới……” Lướt nhanh qua tôi một cái.Ách…….Vị Lương tiên sinh kia sao lại có thể biết Giáo sư Lý sẽ dẫn tôi tới? Tôi đang uống nước, loáng thoáng nghe được câu này, liền chống mắt nhìn về phía Kim Quang, may mà không có bị sặcKim Quang để điện thoại xuống, đi tới bên cạnh, nói với Giáo sư Lý: “Trên đường đi có một sự cố tai nạn giao thông, đoạn đường bị phong tỏa, Lương tiên sinh đang tìm đường khác tới đây, xin Giáo sư thứ lỗi!”Giáo sư Lý đôn hậu cười một tiếng, nói: “Không sao, không sao!” Tiếp đó quay đầu hỏi tôi: “Lỗ Tây em không có việc gì gấp chứ?”Tôi cười, cung kính nói: “Không có ạ, cảm ơn Giáo sư!” Tán gẫu mấy câu, lại nhìn Kim Quang, miệng rảnh rỗi nói: “Thời buổi này, tất cả mọi người đều thích gọi là giám sát gì đó, là tổng gì đó……… Cấp trên của anh gọi là tiên sinh, tương đối đặc biệt nha”Kim Quang cười cười, nói: “Bởi vì Lương tiên sinh còn rất trẻ! Hơn nữa tổ tiên của Lương tiên sinh từng là trạng nguyên, là gia đình có dòng dõi thư hương”Tôi gật đầu, mỉm cười, nghĩ thầm, gia thế vị Lương tiên sinh này rất tốt, lại trẻ tuổi, hình như sự nghiệp cũng hết sức thuận lợi, trong những người bạn cùng trang lứa, phải là nhân vật đứng đầu lấp ánh ánh hào quang, không biết vì chuyện gì, lại nhờ Giáo sư Lý tiến hành điều trị tâm lý, có thể thấy được phần lớn, hạnh phúc thật sự là một loại cảm nhận của tâm hồn, không phải dựa vào vật chất là có thể đánh giá được.Tôi nhìn Giáo sư Lý hình như không muốn nói chuyện, liền đem hết khả năng, lôi kéo Kim Quang nói chuyện phiếm trên trời dưới đất, kết quả, lại đợi nửa tiếng đồng hồ, Lương tiên sinh vẫn không có đến, ngược lại Mộc Lan, năm phút đồng hồlại gửi một tin nhắn đến, thật sự làm gián đoạn.Kim Quang giỏi về đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thông cảm hỏi lại tôi một lần nữa: “Cô Lỗ Tây có chuyện gì sao?”Tôi nói: “Không có!” Không chút do dự lấy điện thoại di động ra, nhấn nút tắt máy.Mộc Lan là chị em tốt của tôi, nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không dễ dàng để cô ấy một mình, chẳng qua là, hôm nay là một buổi gặp mặt, thật sự, vừa bắt đầu tôi đã không muốn tham gia, bây giờ lại bị sự xuất hiện của vị “Lương tiên sinh” gia đình dòng dõi thư hương gợi lên chút thích thú, nên càng không muốn vội vã rời đi, vì vậy, tôi lại hăng hái bừng bừng mà bắt đầu lôi kéo Kim Quang nói chuyện cười“Ở học viện chúng tôi, có một nữ sinh gọi là Lưu Vân. Một lần, có một bạn đồng học gửi tới cho cô ấy một bức thư. Trên phong bì của bức thư viết chữ ‘Vân’ trong nửa chữ dưới của bộ ‘Vân’ phải có một nét ngang ở trên, bởi vì do viết ngoáy quá, nét ngang biến thành một chấm. Trong đó có một sinh viên khác đang ở hành lang cùng chúng tôi gọi ‘Lưu mũi nhọn, ai gọi là Lưu mũi nhọn, bạn có một bức thư…….Kết quả, tất cả mọi người ở hành lang lầu một chạy ra nhìn lưu manh…….”Kim Quang nghe vẫn như cũ, nghe xong không nhịn được không ngừng cười, ngược lại Giáo sư Lý coi là thật, đặc biệt nghiêm túc hỏi tôi: ” Lưu mũi nhọn? Ở lớp nào……”Tôi luôn hoài nghi, trên cái thế giới này, rốt cuộc có chuyện gì mà bạn học Mộc Lan không làm được?Tôi tắt điện thoại di động, cho rằng chuyện ngày hôm nay đến đây chấm dứt, kết quả, nửa tiếng sau, lại vô cùng vinh dự mà được sử dụng điện thoại của Giáo sư LýBạn học Mộc Lan thật sự là thần thông quảng đại, cho nên ngay sau các cuộc gọi liền gọi điện thoại đến cho Giáo sư Lý, nói thẳng là đột nhiên mất liên lạc với tôi, vô cùng lo lắng.Tôi lúng túng nhận lấy điện thoại từ trong tay của Giáo sư Lý, thật sự muốn đánh cho con nha đầu này hai cái bạt tai, nghe thanh âm lo lắng của cô ấy từ đầu dây điện thoại bên kia truyền đến, rồi lại cảm thấy cảm động.Tôi nói với Mộc Lan nói, chuyện chưa làm xong, không thể đi được, kết quả Mộc Lan hết sức kiên trì, nói bất kể đến muộn đến đâu cũng sẽ đợi tôi, không gặp không về!Tôi nghe tiếng nói đanh thép từ đầu bên kia điện thoại truyền đến bốn chữ “không gặp không về”, Trái tim bất ngờ xuất hiện một cảm giác mệt mỏi, không có chút sức lực nàoMộc Lan là một người rất thiện chí, cho nên trong rất nhiều tình huống, tôi luôn không có cách nào từ chối, nhưng mà, thật sự, hai người bọn họ hẹn hò, tôi ở giữa chen vào rốt cuộc xem như là cái gì đây?Chẳng qua là, nếu như tùy tiện rút lui, không tránh khỏi có chút dấu vết mà thôi! Bởi vì, trên thực tế, lúc ban đầu cái “Nhóm ba người ” này rất khó xử, trong thực tế, tôi là người tốn sức để thoát ra ngoàiThời điểm ở năm thứ nhất đại học, đã từng có một thời gian dài, tôi nhút nhát thiếu tự tin, nhất định phải có thêm Mộc Lan mới can đảm đến gần Đại Oai.Tôi cuối cùng nghĩ, không thể gấp gáp, phải từ từ; không thể để cho Đại Oai phát hiện ra tình cảm của tôi, nhất định phải từ từ tích trữ nước, từ từ tích trữ nước, cho đến một ngày rốt cục nước chảy thành sông. Thời điểm đó tôi luôn luôn mong muốn rằng từng bước từng bước, xây dựng tình yêu vững vàng ấm áp.Hàng ngày tôi đều suy nghĩ tìm ra các loại lý do đi gặp Đại Oai, sau đó, tìm thêm các loại lý do để lừa Mộc Lan