
tuổi ấy, theo cha mẹ cùng nhau di dân và bị tan vỡĐêm hôm đó, ăn xong chiếc bánh sinh nhật mẹ tự tay làm, cha đem một cuốn sổ tiết kiệm ra đưa cho tôi, nói: “Tây Tây, khi cha mẹ không có ở đây, phải tự chăm sóc bản thân cẩn thận……….”Tôi im lặng không lên tiếng, cúi đầu, nhận lấy sổ tiết kiệm, trong lòng chua xót phảng phất như đồ chua ngâm lâu trong bình, ngay cả những cơn gió mùa đông lạnh thấu xương cũng không bằng cái cảm nhận này sự buồn bực khổ sở chất chứa trong từng hơi thở, nhưng nước mắt vẫn lưu ở trong hốc mắt, ngoan cố không chịu rơi xuốngNgày thứ hai, tôi được nhận vào trường học, người giám hộ cũng đổi thành bác làm việc trong nhà máy gần đó.Số tiền trong sổ tiết kiệm tất cả đều là do cha mẹ để dành. Bọn họ chưa từng nói với tôi là có tiền tiết kiệm, bởi vì lời hứa đảm bảo khi lấy được giấy chứng nhận, năm sau sẽ đón tôi sang cùng. Đáng tiếc, một năm sau, ngày này trở thành ngày tốt nghiệp trường trung học cơ sở; Và sau đó…………….Không biết bắt đầu từ bao giờ, tôi có thói quen trước khi đi ngủ mỗi ngày đều lấy sổ tiết kiệm ra, đem số tiền ghi trên đó ngắn nhìn thật kĩ lưỡng một lần, rồi lại nhìn một lần!Một năm rồi lại một năm, cuộc sống khó khăn đã sớm bị nghị lực của tôi làm cho chán nản mà giảm bớt phần nào, để được đi học tôi phải thắt lưng buộc bụng, tính toán cẩn thận, tôi đi lên phía bắc học, tất nhiên, nhất định là ngồi xe lửa, hơn nữa chắc chắn là ngồi ghế cứngỞ trên thế giới này, ngồi xe lửa phương tiện được lựa chọn phổ biến nhất, bình thường nhất để đến trường đại học, cũng không có gì phải oán trách. Chẳng qua là, dày công tỉ mỉ tính toán lên kế hoạch “Bạn đồng hành” tiếc rằng lại vì sự yếu ớt mà bị chết non như vậy, làm cho tôi phải ngồi một mình trên xe lửa trong đêm tối, nghe âm thanh bánh xe ma sát với đường ray, nhìn phía ngoài cửa sổ tối đen, những cái bóng mờ mời của các ngọn núi, dường như còn cảm thấy một chút mệt mỏi, buồn bã không có sức lựcTrải qua một đêm lắc lư, cuối cùng cũng đến nhà ga phía tâyTôi lười biếng đứng lên, dụi dụi mắt, giơ tay vươn vai, duỗi hai chân, gân cốt mới được thỏa mái một chút, xách hành lý lên, chạy tới trước đám đông nhộn nhịp, theo một chị dặn dò trước đó, đội lên một chiếc mũ màu hồng nhạt đặc chế , ánh mắt do dự nhìn khắp nơi, ở xung quanh chi chít đủ các tấm biển nhận người có viết dòng chữ “Thành phố Khang Nghi “, không nghĩ đến, vừa mới nhìn thấy một tấm biển trắng liền thấy được Khương Tuấn VĩCậu ấy nhiệt tình đi lên len qua vô số người, đi thẳng đến chỗ tôi, cầm lấy hành lý của tôi, tự nhiên mà thỏa mái nói: “Ở nhà nhờ cha mẹ, ra đường nhờ bạn bè. Sau này có chuyện gì, phải tìm đến người đồng hương là tôi nha!”Cậu ta đúng là người rất nhanh thích nghi, vừa đến bắc Kinh liền nhập vào hội đồng hương!Ách, được rồi, cái này cùng không phải là chuyện quan trọng. Quan trọng là, cái hình ảnh kia, chính là cái mà tôi mong đợi từ lâu, mơ ước từ lâu, hình ảnh hoàng tử cùng công chúa kiều diễm sánh bước đi về phía trước, cứ như vậy, trong lúc không để ý, biểu diễn thật sinh động trên mặt đấtCậu ta kéo cái valy của tôi, mang theo nụ cười, bước nhanh về phía trướcTôi cố gắng đuổi theo bước chân cậu ấy, trong lòng như nở một đóa hoa màu hồng phấn, giống như sóng lúa trong mùa thu, nở ra từng cánh từng cánh, từng cánh lại từng cánh mở ra, từng cánh từng cánh chồng lên, tầng tầng lớp lớp, không có giới hạn………..Một người đồng hương khác đi tới, nhìn tôi một cái, nói: “Ủa, đây không phải là Lỗ Tây sao?”Cậu ta nghiêng người cười một tiếng, nói: “Thì ra cậu chính là Lỗ Tây, Mình đã nghe qua về tên của cậu, chúng ta hình như là bạn học!”Nụ cười của cậu ấy vẫn như cũ như ánh mặt trời ấm áp rực rỡ, chẳng qua là, đối với nụ cười này, trong phút chốc, trái tim của tôi không thể ngăn được một chút khổ sở cay đắng dâng lên trong lòngTôi thầm thích cậu đến năm năm, cho đến giờ phút này, rốt cục cậu mới đem chính bản thân và tên của tôi đối diện cùng nhau!Chua xót tích tụ nhiều năm không muốn để cho người ta biết giờ đây lại lộ ra trong nháy mắt, vô tình tận sâu trong trái tim tôi biến thành ngọn cỏ sắc bén lợi hại để bảo vệ bản thân. Tôi giống như theo bản năng ngẩng cao đầu, giả vờ bày ra một bộ mặt mờ mịt, hỏi hắn: “Cậu qủa thực là tốt nghiệp từ trường trung học Khang Huy ra ? Vì sao tôi một chút ấn tượng cũng không có?”Cậu ta nhìn tôi một cái, như có chút kinh ngạc, ngay sau đó khẽ mỉm cười, tiếp tục kéo valy của tôi đi về phía trước, không nói gì thêm nữa.Tôi thề, thật ra ở trong đầu tôi từng mơ ước hàng vạn lần cảnh tượng “Ngoài ý muốn gặp lại” như vậy, vì thế, tỉ mỉ chuẩn bị ra hơn mười vạn câu đối thoại đáng yêu duyên dáng, không nghĩ đến, đến ngày này, cuối cùng lại chỉ nói ra một câu ngây thơ vụng về như vậy. Tôi vì sự thất bại của bản thân mà thể hiện ra rất nhiều sự khó chịu, cũng không nói gì nữa, đến trước mặt người “Đón người mới đến”, giống như là giận dữ cướp lấy chiếc valy từ trong tay cậu ta, cùng không thèm quay đầu lại nhảy lên xe. Cho đến khi xe chạy thật lâu, rốt cục mới cẩn thận vén màn xe lên, len lén nhìn lại một cái, nhưng lại chỉ thấy mộ