
làm những gì thì chỉ có anh biết mà thôi. Muốn sửa báo cáo của công ty sao? Dễ vậy à? – Nó khoanh tay trước ngực.
– Chuyện này…sao cô…? – Hắn ta ngạc nhiên, chuyện công ty và những việc hắn ta đang làm, sao nó biết?
– Lâm Phương Nghi, nhớ cô ta chứ? – Nó nhướn một bên mày.
– Trưởng phòng kế toán? Cô quen cô ta à?
– Không quen.- Nó phủ định ngay lập tức. Cũng phải, tất nhiên là không quen rồi. Căn bản tên của nó khi làm ở đây là Lâm Phương Nghi kia mà? Pama không muốn nó nhúng tay vào chuyện công ty nên chỉ còn cách thay đổi thông tin mới có thể đi làm. Mà đã là cùng một người thì làm sao có thể sử dụng từ “quen” được?
– Vậy sao cô biết?
– Vì cùng một thực thể. Hiểu chứ? – Nó hất mặt.
– Cô…trà trộn vào công ty?
– Thông minh! – Nó buông lời khen mang hàm ý có chút mỉa mai.
– Nhưng tại sao lại làm vậy? Cô không có chút liên can nào tới tập đoàn này, lại càng không có lý do để giúp đỡ.
– Vậy nếu tôi nói…tôi là tiểu thư của nơi này?
– … – Hắn ta im bặt.
– Hừ…anh nghĩ tôi sẽ để yên cho kẻ dám động đến công ty nhà mình ư? Tôi không phải là con tiểu thư chỉ biết ăn bám đâu. – Nó quắc mắt.
– Vậy…cô muốn gì? Đuổi tôi? – Hắn ta hình như chẳng sợ.
– Nói cho tôi biết…anh làm việc cho ai? Tập đoàn Ngô Ngọc? Chủ tịch Ngô Thái Minh? – Nó bắt đầu tra hỏi.
– Như cô đã biết. – Hắn ta nhún vai.
– Vậy kẻ đồng loã với ông ta là ai?
– Tôi không biết.
– Thật là không? Anh đừng tưởng có thể qua mặt tôi. – Nó hơi cau mày.
– Tuỳ cô thôi. – Hắn ta nhởn nhơ.
– Vậy là anh không chịu khai sao? Muốn tôi dùng biện pháp mạnh à?
– Cô nghi mình đấu lại tôi? Chơi đùa với cô nãy giờ cũng đã đủ, nên kết thúc tại đây. Có vinh dự được giết chết Bắc ma nữ, cũng thú vị. – Hắn ta mở miệng cười, tay cầm khẩu súng đặt vào giữa trán nó, ngay mi tâm.
“Klick”
Hắn ta lên nòng, tâm trạng khá tốt vì nắm được thế chủ động. Khẩu súng đặt ngay giữa trán mà nó không hề tỏ ra sợ hãi, một chút run rẩy cũng không hề có. Gương mặt ấy vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì to tát xảy ra. Biết bao nhiêu năm, máu và nước máu, gương mặt không có chút sắc thái biểu cảm này chính là thứ đã được tôi luyện nên.
Chẳng thèm để ý tới nòng súng, nó vẫn bình thản đưa cái bật lửa lên trước mặt rồi bật, một chút ánh sáng màu vàng vàng đỏ đỏ nhảy múa trong không trung. Có điều đó không phải là thứ tồn tại vĩnh viễn, chỉ chưa đầy 10s sau, một ngọn gió thổi đến, dập tắt đi ánh lửa. Mọi thứ lại trở nên tối đi, còn mỗi ánh sáng từ chiếc màn hình vi tính.
– Anh thấy ngọn lửa đó chứ? Bật lên rất dễ, tắt lại càng nhanh hơn. Cũng như anh, vinh quang đến rất sớm, rất dễ dàng nhưng cái chết thì chỉ diễn ra trong vài tích tắc ngắn ngủi mà thôi. Anh nghĩ anh giết được tôi? Nếu anh có thể thì đã không có hàng ngàn con người chết dưới tay tôi rồi. – Nó cười.
– Cô! – Hắn ta trợn mắt tức giận, tay để vào cò súng chuẩn bị bóp.
“Rầm…đoàng…”
– Áaaa…
Cánh cửa ngay lập tức mở tung ra, mang theo đó là một viên đạn xé toạt cả không gian và thời gian di chuyển một cách thờ ơ lạnh lẽo.
Máu chảy…
Con người đó ngã gục xuống đất nhưng chưa chết, ánh ánh trợn trừng lên như thể không tin nổi, khuỵu hai đầu gối xuống và ôm lấy vết thương ngay vả vai tay cầm súng, đau đớn. Là Thái Quốc Lâm!
– Sập bẫy! – Nó nhếch môi cười, đúng là một lũ ngu ngố…c, chỉ có thể xuôi theo những gì nó đã sắp đặt mà không thể làm khác. Cũng như gã thợ săn thấy con mồi nằm trong lưới thì thích thú, nó cảm thấy khinh khi bất cứ con mồi nào cũng nằm trong tầm kiểm soát của mình, chẳng ai khiến nó bất ngờ.
– Đụng nhầm người rồi! – Thảo Anh tươi cười, tay quay quay khẩu súng lục còn vươn chút khói.
– Tụi mày… – Hắn ta đau đớn.
– Sao thế này? Chỉ có một phát súng thôi mà sao nhăn nhó thế? Lúc nãy, cưng nói ngang lắm mà? – Thảo Anh bước lại, lấy khẩu súng nâng cằm hắn ta lên.
– Mày cút! – Hắn ta nghiếm răng.
“Bốp”
Thảo Anh chau mày lấy bán súng đánh mạnh vào đầu Quốc Lâm một phát khiến hắn ta té nhào, chảy máu. Máu đỏ từ đầu chảy ra, dính vào tóc bết lại thành từng mảng đáng sợ.
– Đừng thách thức tôi. Bắc ma nữ giỏi kiềm chế không giết anh tại chỗ thì thôi chứ Đông ma nữ này thì đừng có hòng! – Thảo Anh nghiến răng.
– Ra…là Đông ma nữ. – Hắn ta cố gượng dậy.
– Nói mau! Kẻ thông đồng với Ngô Thái Minh là ai? Anh không nói đừng trách tôi không dám bóp cò. – Thảo Anh hướng nòng súng về phía hắn.
– Tôi không biết! – Hắn ta gượng nói, vết thương từ đầu và vai đau buốt.
“Bốp”
Thảo Anh nổi điên đá một phát ngang đầu hắn ta. Lại ngã nhào ra đất, máu từ mũi và miệng cũng rỉ ra, chứng tỏ lực đá không nhẹ, cộng thêm đôi giầy cao gót thì…
– Nói! – Thảo Anh gằn giọng.
– K…không…biết… – Quốc Lâm thở dốc nói, giờ có cứu hắn ta đem tới bện viện cũng chưa chắc là sống nổi.
“Đoàng”
Thảo Anh không ngần ngại tặng hắn ta thêm một phát súng vào bả vai còn lại. Thách thức sức chịu đựng của người khác quả là việc làm ngu ngốc, đặc biệt là đối với quỷ. Xui cho hắn, trước khi đến đây Thảo Anh và Thiên vừa mới cãi nhau nên nghiễm nhiên hắn trở thành vật thế mạng cho Thiên để cô nàng trút giận. Tội nghiệp!
Quốc Lâm ngã xuốn