
giết chết cô ta!” Giọng nói cứng nhắc, lạnh lẽo của tên sát thủ đang uy hiếp Dany vang lên.
Tề Ngôn giơ hai tay quá đỉnh đầu, thấp giọng nói:
“Như thế này được rồi chứ.” Thừa dịp Tề Ngôn thu hút tầm mắt của người đàn ông, hai người Úc Hàn Yên và Lăng Diệp như một loại gió lốc, lao tới hai bên người hắn và Dany.
Tay phải Lăng Diệp chộp lấy cổ tay người đàn ông, hung bạo bẻ gãy nó, trong khi đó năm ngón tay Úc Hàn Yên tạo thành móng vuốt, túm vào chỗ then chốt ở khuỷu tay người đàn ông, kéo mạnh xuống đất giống như kéo thứ gì đó nặng cả ngàn cân, cánh tay trái của hắn bị rụng rời, cánh tay Dany được trả lại tự do.
Lúc bốn người đang thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên Tề Ngôn nhìn thấy một viên đạn đang lao về phía sau lưng Lăng Diệp.
Hắn chợt tiến lên đẩy Lăng Diệp ra, mắt nhìn thấy viên đạn đang lao thẳng vào ngực phải mình, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chịu đựng viên đạn này, lại cảm thấy có một cỗ lực đẩy mình ra.
Hắn xoay người, không thể tin nổi nhìn thấy bả vai Dany đã bị trúng đạn.
Úc Hàn Yên giẫm lên chiếc cổ của người đàn ông, kết liễu sinh mạng hắn, sau đó nhìn Lăng Diệp nghĩ lại mà sợ.
Cô đã quên mất là người kia muốn mạng của Diệp! Hắn đã an bài nhiều tay chân như vậy, mục đích cuối cùng cũng chỉ là muốn Diệp chết.
Uy hiếp Dany cũng chỉ là thu hút sự chú ý của mọi người, để có thể dễ dàng bắn chết Diệp.
Tề Ngôn thấy Dany lảo đảo ngã xuống, hắn vội vàng cúi Người bế cô lên, vừa đi về phía chiếc xe để không, vừa nói:
“Tại sao lại đỡ đạn thay tôi?”
Dany liếc mắt vô lực, yếu ớt nói:”Tôi không có…”
Nếu không phải cái tên uy hiếp kia đã đụng vào người cô, thì sai cô có thể ra nông nỗi bị trúng đạn được chứ!
Ánh mắt Tề Ngôn nhìn cô đầy phức tạp, sau đó nói:”cô đừng nói chuyện”.
Lăng Diệp ngồi cào chỗ tay lái của xe, mở bản đồ ra xem.
Úc Hàn Yên mở cửa xe phía sau cho Tề Ngôn, sau đó ngồi vào chỗ kế bên tay lái.
Đợi Tề Ngôn bế người kia ngồi vào trong xe đóng cửa lại xong, Lăng Diệp ;lập tức lái xe chạy về phía bẹnh viện dựa theo bản đồ.
Mặc dù bệnh viện ở Đỉnh Vô Danh có rất ít bệnh nhan, nhưng cơ sở vật chất và đội ngũ y bác sĩ trong bệnh viện đều thuộc hàng đầu.
Có lẽ đây cũng là một đặc điểm của khu dịch Bắc Đẩu tinh.
Sau khi Tề Ngôn đặt người lên trên cáng, nhìn bác sĩ mổ chính ra lệnh:”Cởi đồ cách ly của ông ra.”
Bác sĩ mổ chính sững sờ một lúc, nói:”Tiên sinh, ngài….”
“Ngôn, cho cậu.”Lăng Diệp dắt tay Úc Hàn Yên đi về phía Tề Ngôn, cắt ngang lời bác sĩ mổ chính.
Tề Ngôn nghe thấy tiếng nhìn sang chỉ thấy tay phải Lăng Diệp đang đeo chiếc bao tay tiệt trùng, cầm bộ đồ cách ly cùng bao tay và khẩu trang.
hắn nhìn người kia cảm kích, không lời nào diễn tả được hết sự biết ơn đối với người anh em.
Giữa lông mày bác sĩ mổ chính đã nhíu lại thành chữ”sông”.
hắn lại mở miệng nói:”Các anh không được làm như vậy.”
Lăng Diệp đi tới phía sau hắn, dí con dao vào hắn khiến hắn phải choáng váng, sau đó lạnh lùng nói với những y bác sĩ còn lại:”Nếu các người không cùng phối hợp với cậu ấy làm giải phẩu, cũng đừng trách tôi không khách khí.”
Nhìn biển báo phía trên phòng mổ hiển thị chữ’đang phẫu thuật’, Úc Hàn Yên ngồi trên ghê tựa đầu lên vai Lăng Diệp, lẩm bẩm.”Nếu cô ấy có chuyện gì Tề Ngôn sẽ tự trách mình cả đời mất.”
Lăng Diệp vuốt vuốt bàn tay nhỏ bé của cô, nói kiên định:”cô ấy không việc gì cả.”
Ngôn sẽ không để cho cô ấy có chuyện.
Anh dừng lại một lúc, lấy chiếc điện thoại di động trong túi ra, bấm một dãy số, phân phó:”Người của tổ chức Đệ Nhất sát thủ, không đẻ chừa lại một tên nào.”
Cúp điện thoại xong, anh nghĩ nghĩ, lại bấm số điện thoại của Mặc Vũ.”Diệp, tôi rất nhớ cậu!”
Khóe miệng Lăng Diệp giật giật, lạnh nhạt nói:”Từ lúc cậu đi tính đến hôm nay còn chưa được một tuần.”
Ở bên kia Mạc Vũ gào khóc.”Diệp, một ngày không được gặp cậu tựa như đã xa cách cả ba năm nha!”
Biểu hiện tốt một chút mới có thể sớm rời khỏi cái nơi đảo không người quỷ quái này được.
Bộ dạng nịnh bợ của người kia khiến Thiên Nhất không ngừng liếc xéo, hình như đây cũng là nụ cười thật lòng đầu tiên của hắn trong mấy ngày nay.
Chỉ có điều, từ khi nào mà mình đã bắt đầu quan tâm đến hắn rồi chứ? Thiên Nhất cười cười tự chế giễu mình, thu hồi tầm mắt lại.
Gân xanh trên trán Lăng Diệp nhảy lên, nhịn xuống cơn kích động cho rơi điện thoại, trầm giọng nói:”Bây giờ tới ngay Đỉnh Vô Danh, tiện thể mang cả đám người mới tới đây.”
Người đầu bên kia vừa nói dứt lời, Mạc Vũ môi huýt sáo một tiếng, nói vô cùng hưng phấn:”Diệp, đây là cậu muốn cho chúng tôi nghỉ phép sao?”
Sau khi Lăng Diệp quăng lại cho hắn hai chữ:”Nhiệm vụ!”, liền cúp điện thoại.
Úc Hàn Yên cười cười, hỏi tựa như không hỏi:”MẠc Vũ”
Lăng Diệp nhét điện thoại vào trong túi quần, vuốt vuốt ấn đường đáp:”Ừ”.
Trừ hắn ra, còn có ai dám cợt nhả với anh như vậy chứ? Lần nào cũng làm cho anh có kích động muốn đánh người.
Đột nhiên anh nghĩ đến một vấn đề, vì vậy nhỏ giọng hỏi:”Tiểu Yen, vừa rồi tại sao em lại phát hiện ra bọn họ?”
Đôi mắt đẹp trong như ngọc lưu ly của Úc Hàn Yên chợt l