XtGem Forum catalog
Tình yêu bá đạo của tổng giám đốc hắc bang

Tình yêu bá đạo của tổng giám đốc hắc bang

Tác giả: Vũ Bộ Sinh Liên

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325982

Bình chọn: 8.00/10/598 lượt.

c công nước M, biệt danh 001.”Lăng Húc “Ừ” một tiếng, cúp điện thoại.

Anh nhìn vào điểm đỏ vẫn đứng nguyên một chỗ, nhăn mày, lẩm bẩm: “Tiểu Lam, em đau lòng sao?”Dựa vào thực lực của cô ấy, hẳn đã giải quyết người kia từ sớm rồi, nhưng cô ấy vẫn ở lại nơi đó.

Lăng Húc im lặng một hồi, bất chợt đứng dậy, mở đôi chân thon dài, sải bước rời đi.

“Cốc cốc.” Một hồi tiếng gõ cửa vang lên.

Chân mày Phong Khuynh Lam khẽ nhíu vào, cô kéo vội chiếc chăn từ trên giường phủ lên trên người nằm dưới đất.

Cô nhẹ nhàng, đi đến phía sau cửa không một tiếng động, nhìn qua lỗ xuyên ra bên ngoài, sau khi thấy rõ, cô ngây ngẩn cả người, vô số các ý tưởng hiện lên trong đầu cô: quan hệ của bọn họ là gì? Anh ta đến là để cho cô biết mình đã biết tin tức của cô? Tình cảm của anh ta đối với mình là giả?… ……“Tiểu Lam, mở cửa ra.” Một giọng nói trầm thấp truyền vào trong đầu cô, cắt đứt những suy nghĩ viển vông, vô tận của cô.

Cô phối hợp mở cửa ra, để người kia đi vào, sau đó liền đóng cửa lại.

“Sao anh biết tôi ở đây?” Phong Khuynh Lam ngẩng đầu nhìn anh, tò mò hỏi.

Lăng Húc bất ngờ ôm lấy cô, cúi đầu thủ thỉ bên tai cô: “Anh nhớ em lắm.”“Đừng có nói lảng sang chuyện khác, làm sao anh biết tôi ở đây?” Phong Khuynh Lam lạnh lùng nói.

“Nỗi nhớ em đã chỉ đường cho anh tới đây.” Lăng Húc tình cảm nồng nàn nói.

Phong Khuynh Lam cau mày, quát: “Lăng Húc! Anh đừng có mà giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt tôi!”“Đây là lần đầu tiên em gọi tên anh, nhưng anh thích em gọi anh là ‘Húc’ hơn.” Lăng Húc ngoắc ngoắc khóe môi, thong thả nói.

“Anh cho người theo dõi tôi?” Lời vừa ra khỏi miệng, Phong Khuynh Lam liền bác bỏ luôn, nếu có người theo dõi mình, cô nhất định sẽ nhận biết được.

“Trên hoa tai có hệ thống định vị GPS!” Cô vừa nghĩ một lúc, liền khẳng định luôn.

Lăng Húc đưa tay chà chà vào sóng mũi cao của cô, cười khen ngợi: “Tiểu Lam thật thông minh.”Phong Khuynh Lam trừng mắt liếc anh một cái, liền đưa tay lên tháo hoa tai.

Lăng Húc giữ chặt tay trái và tay phải của cô, thành công ngăn cản động tác của cô, đồng thời sâu kín hỏi: “Tiểu Lam, còn nhớ anh đã từng nói gì với em không?”“Nói gì?” Phong Khuynh Lam thấp giọng hỏi.

“Lúc em tháo hoa tai, cũng chính là lúc bị bang Liệt Diễm truy nã.” Lăng Húc nhấn mạnh từng chữ chữ một.

“Có được khuôn mặt này, em sẽ không phải lo lắng đám đặc công nước M tìm được mình.

Nhưng mà, em lại không thoát khỏi sự truy đuổi của bang Liệt Diễm.” Anh đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của cô, nói.

Phong Khuynh Lam lạnh lùng đáp: “Tôi không quan tâm!”“Tin anh, em sẽ quan tâm.” Lăng Húc nói giọng khẳng định.

Anh đưa tay chuyển qua chiếc hoa tai đang buông xuống trên tai phải cô, dịu dàng nói: “Ngoan, đeo nó, em liền có tự do.”“Có ý gì?” Phong Khuynh Lam cau mày hỏi.

“Nếu như em tháo nó ra, em sẽ không thể rời khỏi tầm mắt của anh, anh sẽ cột em vào bên người mình.” Lăng Húc cố chấp, nghiêm túc nói.

Phong Khuynh Lam bị sự điên cuồng trong mắt anh dọa sợ, quên cả phản ứng.

“Chúng ta về nhà thôi.” Lăng Húc cúi đầu hôn một cái lên trán cô, dịu dàng nói.

Phong Khuynh Lam trừng mắt nhìn anh, có chút không theo kịp lối suy nghĩ của anh.

Lăng Húc ôm eo cô, mở cửa, đi ra ngoài.

Bốn người đàn ông mặc đồ đen canh giữ ở cửa thấy thế, lập tức đi vào trong phòng, xử lý xác chết.

“Khoan đã, về nhà nào cơ?” Phong Khuynh Lam phản ứng kịp, sống chết không chịu đi, hỏi.

“Đương nhiên là về nhà chúng ta.” Lăng Húc hùng hồn nói.

“Từ lúc nào tôi với anh đã cùng một nhà?” Phong Khuynh Lam nhíu mày hỏi.

Lăng Húc nhếch miệng tà mị, dùng giọng trầm thấp khêu gợi nói: “Từ giây phút anh nhìn trúng em.”“Tôi không đi.” Phong Khuynh Lam chợt lắc đầu, cự tuyệt.

“Không đi? Em còn có chuyện phải làm?” Lăng Húc hai tay khoanh ngực, sâu kín nhìn cô, hỏi.

Phong Khuynh Lam há mồm định liệt kê một hai ba vấn đề, sau khi nghe ra câu nói của người kia, nuốt lời vừa tới miệng xuống.

“Tôi đi với anh.”“Ngoan lắm, đừng cau mày nữa, mẹ muốn thấy em nên cố tình quay về trước đấy.” Lăng Húc giơ tay vuốt nhẹ vùng lông mày của cô, dịu dàng nói.

Nói xong, anh liền bồng cô lên, không để ý đến ánh mắt người ngoài, ra khỏi khách sạn.

Ngồi ở vị trí kế bên tay lái, mày Phong Khuynh Lam nhíu lại thành chữ “sông”, chất vấn: “Không phải anh nói sẽ thả tôi đi sao?”“Chẳng lẽ trước đó anh không thả em đi?” Lăng Húc đưa người sang thắt dây an toàn cho cô, hỏi ngược lại.

Một ngụm máu bị nghẹn lại ở ngực, Phong Khuynh Lam Nhất cắn răng nghiến lợi nói: “Không phải anh đã nói sẽ không ngăn cản tôi đi báo thù?”Lăng Húc ngồi trở lại vị trí của mình, khởi động máy, vừa lái xe, vừa vô tội hỏi vặn lại: “Anh có ngăn cản à?”“Anh cưỡng chế đưa tôi đi, chẳng lẽ không được coi là ngăn cản tôi?” Phong Khuynh Lam trầm giọng nói.

Lăng Húc bình tĩnh đáp: “Việc báo thù không được nóng vội, đến lúc đó anh sẽ đi cùng em.”“Nếu anh đoán không sai, em định tới sở nghiên cứu đã giam giữ mình.” Anh hòa hoãn, nói giọng khẳng định.

Phong Khuynh Lam im lặng.

“Đúng lúc, người của anh cũng cảm thấy có hứng thú với nơi đó.” Lăng Húc nhếch nhếch khóe môi, nói.

Thân thể Phong Khu