
ô một cái, lạnh mặt nói:“Tuyệt đối không tha thứ!”Úc Hàn Yên sững sờ một lúc, ngẩng đầu nhìn anh hỏi:“Không tha thứ gì?”Giọng Lăng Diệp kiên quyết:“Không tha thứ nó đã làm tội em!” CHƯƠNG 76: TÌNH YÊU CỦA ANH“Diệp, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, nếu như chị dâu mang thai thật, đứa bé này cũng không thể giữ lại được đâu.” Tề Ngôn ngồi trên chiếc ghế sofa màu đen bằng da thật trong phòng khách, nhìn Lăng Diệp đang đứng đối mặt với cửa sổ sát đất, thấp giọng nói.
Chân mày Lăng Diệp nhíu chặt lại.
Anh quay đầu nhìn Tề Ngôn, chậm rãi hỏi:“Tại sao? Sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với thân thể của Tiểu Yên sao?”Tề Ngôn tì hai khuỷu tay lên trên hai đầu gối, cúi đầu nhìn xuống đất, từ từ nói:“Chị dâu nằm viện đã gần hai tháng rồi, nói cách khác đứa bé ở trong bụng kia ít nhất cũng đã ở trong đó với thời gian như vậy rồi.
Sau khi thụ tinh được ba đến tám tuần, được coi là giai đoạn nhạy cảm dễ gây ra quái thai nhất.
Thai nhi rất dễ bị ảnh hưởng bởi thuốc thang và các nhân tố khác bên ngoài mà gây dị dạng.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, chị dâu lại dùng thuốc không ngừng, thậm chí việc tiêm chích hay uống thuốc còn như chuyện cơm bữa.”Anh dừng một lúc, tiếp tục nói:“Sau khi biết đứa bé này tồn tại, việc dùng thuốc của chị dâu sẽ phải điều chỉnh lại, thậm chí không thể uống thuốc, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự phục hồi của cô ấy.”Lăng Diệp quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, im lặng một hồi, sau đó đôi môi mỏng khẽ mở, anh nói:“Tôi không cho phép bất kỳ một ai trở thành mối uy hiếp đến sức khỏe của cô ấy, bao gồm cả đứa con của tôi.”Thật ra thì khi anh biết cô bị nôn dữ dội như vậy là vì mang thai, ngay lúc đó anh đã muốn xóa sạch đứa bé trong bụng của cô rồi.
“Hàn Yên tỉnh rồi.” Dany mở cửa phòng, nói với hai người đàn ông.
Lăng Diệp xoay người không chút chậm trễ, đi vào phòng của Úc Hàn Yên.
Dany đi tới một chiếc ghế sofa khác bên cạnh Tề Ngôn ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn anh hỏi:“Anh nói gì với anh ta vậy? Cảm giác sắc mặt của anh ta hơi nặng nề.”Tề Ngôn không hề giấu giếm, kể lại chuyện mình đã nói với Lăng Diệp cho cô nghe.
Dany thở dài một cái, nhẹ nhàng hỏi:“Nếu Hàn Yên không muốn bỏ đứa bé kia đi?”Tề Ngôn im lặng.
“Dậy rồi sao?” Lăng Diệp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, dịu dàng nhìn ánh mắt có chút mông lung của cô, nhẹ giọng hỏi.
Úc Hàn Yên nhắm mắt lại, cọ sát khuôn mặt vào bàn tay Lăng Diệp, hình như vẫn còn chút mơ màng.
Trong đôi mắt hẹp dài của Lăng Diệp lóe lên tia cười.
Anh cởi giày ra, nằm xuống bên cạnh Úc Hàn Yên, ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán cô, dùng giọng trầm thấp khiêu gợi nói:“Ngủ thêm một chút nữa đi.”Úc Hàn Yên vẫn không mở mắt ra, lầm bầm:“Em muốn anh ngủ cùng em.”Khóe môi Lăng Diệp cong lên thật đẹp.
Anh hôn mổ lên môi cô, từ từ nói:“Không phải anh đang ngủ cùng em sao?”Úc Hàn Yên lười biếng “Ừ” một tiếng, ở trong lòng anh lại ngủ lần nữa.
Lăng Diệp nhìn cái đầu vẫn quấn đầy băng gạt như trước của cô bằng con mắt sâu như biển, trong lòng anh đã có quyết định kiên định.
Sau bữa tối, Úc Hàn Yên lại ói toàn bộ thức ăn trong bụng ra không chừa lại chút nào.
Lăng Diệp nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, tràn đầy đau lòng.
Tề Ngôn và Dany cũng nhíu mày liên tiếp, trong mắt đều thoáng qua vẻ lo lắng.
“Reng reng reng”Đúng lúc này bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm máu tới, Lăng Diệp cúi người nhìn Úc Hàn Yên, nhẹ giọng nói:“Tiểu Yên, anh đi một lúc sẽ trở lại.”Úc Hàn Yên dựa đầu vào giường, nói với Lăng Diệp không cho cự tuyệt:“Để bác sĩ vào đi.”Mày Lăng Diệp nhíu lại thành chữ “Sông” (川).
Anh đọ mắt với Úc Hàn Yên mấy giây, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
Dany vừa thu dọn bát đũa, vừa ra vẻ như không hề để ý, hỏi:“Hàn Yên thích trẻ con lắm sao?”Tề Ngôn đang dựa vào cạnh cửa nghe thấy thế, liền dồn tầm mắt tập trung trên mặt Úc Hàn Yên.
Úc Hàn Yên cười cười, trong mắt tràn đầy ao ước:“Tôi muốn sinh con cho anh ấy.”Lăng Diệp đứng ở ngoài phòng bệnh, hỏi:“Là mang thai sao?”Bác sĩ đưa bản báo cáo tới trước mặt Lăng Diệp, lên tiếng:“Dạ, bà tổng giám đốc đã có thai được hai tháng.”Lăng Diệp đưa tay nhận lấy bản báo cáo, há miệng đang định nói gì đó, liền bị Dany cắt đứt.
“Hàn Yên bảo để bác sĩ đi vào bây giờ.”Lông mày Lăng Diệp cau lại, vẫn để cho bác sĩ đi vào.
Úc Hàn Yên nhìn thấy bác sĩ, hỏi mang theo vẻ mong đợi:“Có thật tôi có thai không?”Bác sĩ gật đầu, cung kính nói:“Đúng vậy, phu nhân.
Bà đã có thai được hai tháng.”Úc Hàn Yên nghe xong, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
Lăng Diệp nhìn thấy phản ứng của cô, trong nháy mắt mặt đã tối đi.
Bác sĩ không dám giấu giếm, tiếp tục nói:“Phu nhân, tốt hơn hết bà nên chuẩn bị tâm lý.
Rất có khả năng cái thai này sẽ bị dị dạng.”“Tại sao? !” Úc Hàn Yên nhìn bác sĩ không dám tin, vẻ mặt kinh hãi.
Bác sĩ bị áp suất thấp từ phía Lăng Diệp tản ra làm cho sợ đến nỗi không dám thở mạnh một tiếng, trên trán đã toát ra những giọt mồ hôi lạnh nhỏ li ti:“Là như thế này phu nhân, bởi vì lúc trước không biết bà có thai, cho nên khi lên đơn thuốc cho bà dùng, chúng tôi đã hoàn toàn không cố kỵ điều