
hoảng hơn hai mươi tuổi đang ngồi lù lù trên vị trí chủ vị.
Chỉ thấy mặt hắn có vẻ gian xảo, trên mặt còn hơi bầm tím giống như là bị người ta đánh.
Úc Hàn Yên nhíu mày, cô không biết người này.
Người đàn ông nhìn thấy Úc Hàn Yên, trong mắt hắn tràn đầy kinh ngạc.
Hắn vội vàng đứng dậy, quở mắng những người áo đen vừa mới đi vào:“Tôi bảo các anh đi mời người tới, đây chính là phương thức mời của các anh sao?!”Những người kia bị mắng rối rít cúi đầu, bàn tay đang lôi kéo cánh tay Úc Hàn Yên cũng buông ra.
Người đàn ông trưng ra nụ cười, chỉ vào chiếc ghế dựa dài nói:“Mời ngồi.”Úc Hàn Yên nhíu nhíu mày theo bản năng, ngồi xuống chiếc ghế không chút khách khí, mặt lạnh hỏi:“Anh là chủ của bọn họ? Đưa tôi tới đây là chủ ý của anh?”Người đàn ông đã ngồi trở lại trên chiếc chủ vị, người hơi khựng lại.
Khí thế của cô sao lại mạnh mẽ như vậy? So với cha hắn còn hơn hẳn một bậc.
Hắn lắc lắc đầu cho là mình bị ảo giác, cười lên tiếng đáp:“Tôi là ông chủ tương lai của bọn họ, nhưng cho người dẫn cô tới đây là chủ ý của tôi.”Những người vừa ngồi trên cùng một chiếc xe với Úc Hàn Yên, thấy trên người cô tản ra khí lạnh, trong nháy mắt máu đã đông cứng lại.
Trực giác nói cho bọn họ biết, đây mới chính là con người thật của cô.
Cô tuyệt đối không phải là người dễ trêu chọc.
Úc Hàn Yên ngồi dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, chân vắt chéo lên nhau, kiêu ngạo nhìn hắn, không có điểm nào là của người bị bắt cóc.
Cô nhếch nhếch khóe môi, giễu cợt:“Thế hả? Vì sao anh lại ‘mời’ tôi tới đây?”Người đàn ông nâng ly trà lên, nhìn làn khói trắng đang phả ra, đáp:“Tôi vốn định hỏi mượn Lăng Diệp ít tiền để tiêu, nhưng bây giờ….”Hắn đem tầm mắt chuyển lên trên người Úc Hàn Yên, nhìn cô từ đầu xuống chân, đôi mắt nổi lên tia dâm tà, tiếp tục nói:“Tôi không chỉ muốn tiền, mà còn muốn cả cô.”Một cô gái cực phẩm như vậy được đưa đến trước mặt hắn, sao hắn có thể bỏ qua được.
Hỏi mượn Diệp ít tiền? Muốn cô? Úc Hàn Yên khẽ cười một tiếng, hắn là quá ngu hay là quá ngây thơ đây?Cô đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông, dùng giọng rất nhẹ hỏi:“Anh dựa vào cái gì mà muốn tôi?”Người đàn ông cười dâm đãng, đang định mở miệng lại cảm thấy phía dưới truyền đến một trận đau nhức kịch liệt.
Hắn cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy quần mình đã bị cắt đi một miếng, mà ‘cậu em’ cũng không thấy tăm hơi đâu.
Sau khi muộn màng phát hiện ra, hắn dùng hai tay ôm lấy vết thương, người co rúm lại, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Mười người áo đen xung quanh thấy thế, lấy súng ra thi nhau chĩa về phía Úc Hàn Yên.
Cùng lúc đó, cửa chính của nhà xưởng cũng bị đạp ra, Lăng Diệp đứng sừng sững ở giữa cửa như sát thần.
Hai mắt anh đỏ au, trên người tản ra vô vàn sát khí.
Đám người áo đen không tự chủ được nhìn về phía cửa chính, trong nhất thời bọn họ như bị rơi vào trong hầm băng.
Bọn họ cũng là những người đã ở trong mưa bom lửa đạn một thời gian dài, nên khứu giác đặc biệt nhạy bén đối với cái chết chóc.
Dĩ nhiên lúc bọn họ phân tâm thì Úc Hàn Yên cũng không phân tâm.
Trong chớp mắt cô di chuyển đến bên cạnh một người đứng gần mình nhất, dùng con dao găm sắc bén cắt đứt động mạch cổ của hắn, đồng thời tay trái cướp lấy khẩu súng trên tay đối phương không hề có áp lực.
Lăng Diệp giống như một con báo săn nhìn trúng thức ăn của mình, nhanh chóng phát động cuộc tiến công.
Anh đi tới sau lưng một người gần mình nhất, tay trái tóm lấy cánh tay trái của đối phương, tay phải chụp lên bàn tay đang cầm súng của hắn, nhằm thẳng vào chỗ hiểm của từng tên áo đen một, nổ súng không chút do dự.
Đạn được bắn ra không một viên nào bị hỏng.
Những người bị trúng đạn đều chết ngay từ phát đầu.
Rất nhanh, bên trong nhà xưởng trừ người áo đen đang bị Lăng Diệp giữ ra, tất cả đều đã bị ngã xuống đất.
Lăng Diệp buông ‘tấm chắn’ trước người ra, hắn đã bị bắn thành như tổ ong vẽ, người cứng ngắc ngã về phía trước.
Úc Hàn Yên nhào tới bên người Lăng Diệp như một con chim nhỏ, hưng phấn hỏi:“Sao anh biết mà tới nha?”“Tại sao không phản kháng?”Lăng Diệp không ôm cô, chỉ cúi đầu hỏi có chút giận dữ.
Úc Hàn Yên hơi tủi thân nép vào lồng ngực Lăng Diệp, nhỏ giọng đáp:“Em muốn nhìn xem ai bắt cóc em, tại sao lại bắt em.”Đột nhiên, một viên đạn từ phía sau lưng Úc Hàn Yên lao tới, nhắm thẳng về phía cô.
Lăng Diệp thấy vậy, ôm cô di chuyển thần tốc qua một bên, đồng thời đá khẩu súng lên, tay phải đón nhận, nhắm thẳng vào tay người đang cầm súng bóp cò.
Lúc này Úc Hàn Yên mới nhớ ra, vẫn còn người chưa bị giết chết.
cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đang hằn lên tia máu của Lăng Diệp tố cáo:“Diệp, hắn chính là kẻ đã sai người bắt em! hắn nói muốn hỏi mượn tiền của anh, còn nói muốn em nữa!”Lăng Diệp giận quá hóa cười.
Anh buông eo Úc Hàn Yên ra, bước từng bước đến bên cạnh người đàn ông đang nằm co ro trên mặt đất, giống như tử thần cười lạnh nói:“Chỉ bằng cậu mà cũng dám mơ tưởng đến người phụ nữ của tôi?”Anh từ trên cao nhìn xuống người đang nằm trên đất, chiếc chân thon dài, mạnh mẽ giẫm lên mu bàn tay của đối phương, dùng sức day d